Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

[HunHan] Là Em! Đều Là Em! - Chap 3

<Cuối cùng thì cũng viết xong fic HunHan. Sau đợt này mình sẽ tạm dừng viết vì mình mệt quá T.T>


Câu chuyện về những người vô tình gặp nhau rồi không thể yêu thương thêm ai được nữa. Lu Han chính là như vậy. Hôm đó hắn bị mẹ ép tới bệnh viện khám sức khỏe tổng quát, đi lơ ngơ bất chợt nhìn thấy Se Hun lạc đường. Phòng bệnh 204, ngày tháng sinh của hắn. Bức tượng trang trí nai nhỏ, tên hắn cũng có một chữ nai. Lu Han thầm nghĩ, Se Hun chắc chắn phải thuộc về hắn. Lu Han trước nay chưa từng quan tâm vấn đề giới tính, với hắn thích một ai đó chỉ là thích thôi, bất kể họ là ai, bao nhiêu tuổi đều không quan trọng. 
Dòng hồi tưởng dần mờ ảo, Lu Han chầm chậm mở mắt. Mùi thuốc tê xộc vào mũi khiến hắn hơi choáng váng, vài chỗ trên người hắn phải quấn băng gạc, cổ họng khô khốc. 
- Se Hun à, Se Hun. - Lu Han khó khăn gọi. 
Cô y tá giật mình, cô pha cho Lu Han chút nước. Cô sớm lường trước được phản ứng này. Tình yêu của họ xuất hiện đầy mặt báo, chàng trai mù bất chấp hiểm nguy lao vào biển lửa. 
- Se Hun, Se Hun đâu?
- Tôi không biết. - Cô y tá lắc đầu. - Cậu nên nghỉ ngơi đi, thể trạng cậu bây giờ yếu lắm. 
- Se Hun, Se Hun đâu? - Lu Han liên tục lặp lại câu hỏi, cơ thể hắn kích động co giật. 
Cô y tá bị dọa sợ vội vã chạy đi tìm bác sĩ, phòng bệnh Lu Han lặng ngắt như tờ. Hắn loáng thoáng nghe tiếng bước chân, giọng bác sĩ lao xao. Một mũi thuốc an thần nhanh chóng được tiêm vào cơ thể Lu Han. Hắn không kịp phản đối, mi mắt dần sụp xuống. 
Nhiều ngày liền Lu Han liên tục bị tiêm thuốc, đầu óc hắn trở nên mụ mị. Ba mẹ túc trực chăm sóc Lu Han, gương mặt họ hốc hác vì lo lắng. Lu Han mỉm cười trấn an dù chính hắn cũng đang cảm nhận điều gì bất ổn. Se Hun đâu? Câu hỏi xoay vòng trong đầu Lu Han. Quang cảnh hỗn loạn của đám cháy, đội cứu hộ lôi hắn ra ngoài. Còn Se Hun, cậu có được cứu không?
- Bác sĩ, tình trạng con tôi thế nào rồi? Không thể cứ mỗi lần nó thức là bác sĩ tiêm thuốc an thần cho nó. 
- Vậy vẫn tốt hơn để Lu Han hoảng loạn. Bây giờ vết bỏng trên người cậu ấy lành rất nhanh. Chờ cậu ấy khỏe hẳn, thông báo sự thật sẽ hợp lí hơn. - Bác sĩ thở dài. 
Sự sống của Lu Han đúng là kì tích, không những không bị thương nặng mà thời gian hồi phục cũng nhanh hơn người khác. Rõ ràng hắn muốn càng nhanh càng tốt rời khỏi bệnh viện. Chỉ sợ rời khỏi rồi hắn sẽ hối hận. Lu Han à, Se Hun đâu?
Cuối cùng cũng đến ngày Lu Han tháo băng, lớp băng gạc vướng víu giữa thời tiết nóng nực khiến hắn sắp phát điên mất. Người ham vui như hắn đột nhiên mất hết tự do, suốt ngày nằm dài trên giường bệnh. Các bác sĩ y tá vây quanh Lu Han, trầm trồ da hắn liền sẹo ngoài sức tưởng tượng. 
- Se Hun, Se Hun à? - Lu Han đột nhiên gọi to, mái tóc nâu lấp ló cạnh cánh cửa. 
Mọi người ái ngại nhìn nhau. 
- Này, cậu còn không mau vào đây. Cứ đứng đó làm gì? Se Hun. - Lu Han vùng vẫy, hắn định đuổi theo Se Hun, may mà bác sĩ kịp giữ lại. 
Se Hun, sao cậu dám chạy, sao cậu dám bỏ mặc tôi?  Đầu óc Lu Han đông cứng, hắn thậm ghét cách bác sĩ lạm dụng thuốc an thần. 
Lu Han lờ đờ cử động ngón tay, ai đó nắm chặt tay hắn, cố gắng mấy cũng không gỡ ra nổi. 
- Tỉnh rồi à? - Giọng nói quen thuộc đánh thức các giác quan của Lu Han. 
- Se... Se Hun? - Lu Han lắp bắp, vừa giây trước vui vẻ giây sau đã giận dỗi vì mãi bây giờ Se Hun mới chịu xuất hiện. 
- Đừng xị mặt nữa, trông chẳng đáng yêu chút nào. - Se Hun bật cười, vẫn chưa chịu rời tay Lu Han.
- Cái gì, sao cậu biết tôi đang xị mặt? - Lu Han há hốc, hắn chăm chăm nhìn Se Hun không chớp mắt. 
- Tôi buồn ngủ lắm, yên tôi ngủ đã. - Se Hun không trả lời, cậu tỉnh bơ rúc vào chăn ôm lấy Lu Han. 
Cuối cùng thì Lu Han cũng vui vẻ lại, mái tóc cam rực rỡ dưới nắng. Hắn luôn miệng đòi xuất viện. "Mắt Se Hun sáng rồi", đây là câu Lu Han nói khi thức dậy, khi có người hỏi thăm, trước lúc ngủ. Nói nhiều tới nỗi Se Hun bĩu môi, cười thầm sự trẻ con của hắn. Ôm Lu Han rất chặt, Se Hun dặn dò hắn phải chú ý chăm sóc vết bỏng, sau đó hai người sẽ cùng nhau hẹn hò. Nghĩ kĩ thì ngoài bệnh viện ra, họ cũng chưa từng có cơ hội hẹn hò thật sự. 
- Bác sĩ... - Mẹ Lu Han nhợt nhạt bám cạnh bàn ngồi xuống.
- Bà yên tâm, chúng tôi đang gấp rút hoàn thành thủ tục chuyển viện cho cậu Lu Han. 
Se Hun ngồi cạnh Lu Han nửa ngày trời, bất lực xoay xoay khối rubik khó nhằn, mặt mũi phụng phịu chẳng chút hứng thú nào. Lu Han càng hào hứng hướng dẫn, Se Hun càng muốn bỏ cuộc. Trò chơi đòi hỏi trí tuệ này không đủ thu hút Se Hun. 
- Tại sao cậu không nói gì về kế hoạch phẫu thuật? - Lu Han gục đầu vào vai Se Hun, chọc chọc bắp tay cậu săn chắc. 
- Đương nhiên là để tạo bất ngờ. - Se Hun mỉm cười. - Cậu xem, tôi sao có thể bỏ mặt trời nhỏ của mình ở lại? - Càng về cuối câu, giọng Se Hun nhỏ dần. Hình như là bản thân cậu cũng không tự tin. 
Lu Han hoàn toàn không nghi ngờ gì hết, ánh mắt Se Hun say đắm nhìn hắn, vòng tay âu yếm xoa lưng hắn sau ngày dài mệt mỏi. Chờ Lu Han thở đều say giấc, Se Hun lật chăn đi ra ban công hóng gió. Cậu vẫn chưa hẳn quen với đôi mắt sáng, cái gì xung quanh cũng mới mẻ, ngay cả người yêu cậu, Lu Han. Hắn đẹp hơn gấp nhiều lần cậu tưởng tượng, các đường nét sắp xếp hoàn hảo trên gương mặt nhỏ nhắn. Se Hun thở dài, cậu rốt cuộc đã tu mấy kiếp mà mặt trời nhỏ đó lại sà vào đời cậu, tình nguyện yêu thương cậu? Mẹ Lu Han chẳng biết từ bao giờ ngồi bên cạnh hắn, nắm tay hắn thì thầm. 
Se Hun, cảm ơn cậu đã đặc biệt chiếu cố con trai tôi. Nhưng nó còn tương lai, cậu cứ thế này con tôi sao có thể sống tiếp đây? 
Se Hun bất lực đứng nhìn bác sĩ đẩy Lu Han lên xe chuyển tới bệnh viện khác. Đôi môi Lu Han thơm vị anh đào, mùi hương ấy ám ảnh Se Hun suốt tháng ngày dài đằng đẵng. Tay cậu buông lơi, bác sĩ đóng cửa xe tiếc nuối. 
Được rồi Se Hun, đủ rồi. 
Lu Han thẫn thờ, hắn phản ứng dữ dội, cho rằng mọi người, bao gồm cả gia đình đang cố gắng tách hắn khỏi Se Hun. Lu Han không chấp nhận, vết bỏng lành lặn, tại sao không cho hắn về nhà mà lại chuyển hắn từ bệnh viện này sang bệnh viện khác? 24//24 giám sát hắn không để hắn rời phòng nửa bước. Thuốc Lu Han uống bắt đầu thay đổi, bao gồm rất nhiều thuốc chống trầm cảm. 
- Mẹ xin lỗi. 
- Là lỗi của con, yêu Se Hun là lỗi của con. - Lu Han cười thảm, hắn không hiểu, mẹ hắn có điểm nào không ưng ý Se Hun? Là hắn cứu cậu cơ mà.
Bệnh viện mới nằm ở vị trí kín đáo đến mức sóng điện thoại cũng không bắt được. Lu Han ngồi đối diện một vị bác sĩ kì quặc, ông ta không ngừng hỏi hắn những câu hỏi nhảm nhí, càng trả lời đầu óc hắn càng lơ mơ. Khung cảnh hỗn loạn ở đám cháy , nhân viên cứu hộ lôi Lu Han xềnh xệch. Cả người Lu Han đổ mồ hôi lạnh, khoảnh khắc kề cận giữa sự sống và cái chết, Se Hun mỉm cười. Tựa như cả thế giới này không nỗi đau nào chạm được vào cậu. Lu Han muốn gọi Se Hun, đoạn kí ức mơ hồ hắn đánh rơi đâu đó. Môi Lu Han bị cắn tứa máu, vị bác sĩ tiếp tục hỏi khiến hắn không thể mở mắt. 
- Lu Han à, tôi đây. - Luồng hơi lạnh đột ngột chạy dọc lưng hắn, Se Hun đóng sầm cánh cửa, mặc kệ vị bác sĩ ngớ người. - Dù ông ta nói gì cũng đừng tin. Tôi ở đây là vì tôi yêu cậu, cậu nghe rõ tôi không? Tôi...
Lu Han chặn đứng câu nói bằng một nụ hôn. Nụ hôn tuyệt vọng nhất đời. 
Nhưng mẹ Lu Han nói đúng, hắn còn tương lai phía trước, nếu Se Hun tiếp tục thế này, Lu Han làm cách nào sống tiếp? Suy nghĩ Se Hun quẩn quanh trong ngõ cụt, cậu miết nhẹ gò má Lu Han. 
- Cùng tôi đi đến một nơi. 
Lu Han quay đầu lại nhìn, hắn đau xót đọc tấm bảng lớn. Bệnh viện tâm thần Seoul. 
Lòng bàn tay Lu Han mềm mại, các ngón tay đan vào tay Se Hun vừa khít. Hệt như ngày đầu tiên hai người gặp gỡ. Se Hun biết rằng khi tia nắng mặt trời đầu tiên ló dạng, cậu phải để Lu Han tự do. Chậm rãi bước từng bước lên sân thượng bệnh viện cũ, mặt trời của anh là ở trong tim em. Se Hun chân thành ghi nhớ mái tóc cam rực rỡ, gương mặt thanh tú, vóc dáng mảnh khảnh. Lu Han không bao giờ lừa dối Se Hun, hắn luôn cố chấp cứng đầu yêu thương cậu.
Khi Lu Han bị tia nắng chói chang đánh thức, hơi ấm người bên cạnh đã không còn. Lòng hắn phẳng lặng như tờ. Không ưu phiền, không buồn bã. Nhưng mà Se Hun à, đừng đi! Chờ em bắt mặt trời trả lại cho anh. 
Bác sĩ ngồi đối diện Lu Han, đều đều hỏi cậu. 
- Lịch phẫu thuật được ấn định vào ngày 17/5. Lu Han à, cậu cũng biết ngày 13/5 ngay tại công ty cậu xảy ra đám cháy rất lớn. 
Một giọt nước mắt lăn xuống. Hôm đó trước khi đội cứu hộ lôi Lu Han ra ngoài, hắn đã thấy Se Hun gục xuống giữa biển lửa. 
- Lu Han à, tôi đây. Dù ông ta nói gì cũng đừng tin. Tôi ở đây là vì tôi yêu cậu, cậu nghe rõ không? Tôi...
Se Hun, em nghe rõ rồi. 
Đừng đi!
Chờ em bắt mặt trời trả lại cho anh...

27/7/2014

Joohie Ice

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét