<Thề luôn là mình càng viết fic này càng thấy nó rất khó chưa bao giờ mình viết fic mà gặp phải một cái fic khó như này huhu nên các bạn nhớ theo dõi ủng hộ mình nhé!>
Các bác sĩ trong bệnh viện đều nói, nếu không bị mù, Se Hun nhất định sẽ rất đào hoa. Sau đó các bác sĩ lại nói, ngay cả khi bị mù, cậu vẫn may mắn chọn được người yêu nhỏ có gương mặt thu hút. Đúng là trời sinh một đôi.
Lu Han đem chuyện kể cho Se Hun nghe, tâm trạng đặc biệt vui vẻ. Hắn vẫn như một đốm lửa nhỏ sưởi ấm nơi này. Câu yêu thương chưa một lần thổ lộ, nhưng ai nhìn vào cũng biết đây chắc chắn là tình yêu. Cuối tuần Lu Han rảnh rỗi nấu thật nhiều món ngon mang đến. À, lớn hơn 4 tuổi nên hắn nấu ăn ngon hơn Se Hun gấp 4 lần luôn.
- Này, lại đi đâu thế? Cậu rốt cuộc dỗ ngọt bác sĩ kiểu gì mà họ suốt ngày để cậu dắt tôi đi linh tinh vậy? - Se Hun nhảy dựng, nửa ngày trời ngoài đường ăn nào kem nào bánh, bụng cậu sắp căng tròn đi hết nổi mà Lu Han vẫn chưa chịu dừng.
- Các đôi yêu nhau hay đến đây lắm. - Lu Han thoáng đỏ mặt, hắn hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành.
Bờ sông Hàn tầm chập choạng tối vắng vẻ, ai cũng vội về nhà chuẩn bị cơm nước. Se Hun im lặng, cậu tận hưởng mọi khoảnh khắc chia sẻ cùng Lu Han. Hắn nói thế nào, cư xử cũng mới là một đứa trẻ. Va vấp cuộc đời chưa nhiều, tin tưởng ai liền phụ thuộc người đó bảo vệ mình.
- Sao cậu không bao giờ nói yêu tôi? - Lu Han mè nheo. Chút chất cồn từ lốc bia mua vội khiến hắn ngà ngà say thì phải.
- Yêu hay không, cần nói mới biết à? - Se Hun chậm chạp nhấp môi loại bia đã lâu cậu không dám đụng.
- Cậu nói sẽ làm chỗ dựa cho tôi, tôi chính là mặt trời của cậu. Nhưng chưa từng nói lời yêu tôi. - Lu Han nhão nhoẹt, khi say hắn đặc biệt càng nhạy cảm.
Nỗi chênh chao bất an vô cớ chặn ngang cổ họng Se Hun. Cậu tưởng tượng cách mình chết, chỉ còn mình Lu Han ở lại. Làm sao cậu dám gieo rắc tình yêu khi mà bệnh tình của bản thân mình cậu không kiểm soát nổi.
- Tôi không thể nói những điều tôi không chắc chắn.
Đó không hẳn là lời từ chối, hơn nữa khi ấy Lu Han nửa say nửa tỉnh. Se Hun chẳng ngờ hắn phản ứng rất dữ dội. Hắn tắt điện thoại, biến mất hoàn toàn. Trước khi bỏ đi không quên nhắn lại với bác sĩ "Bảo Se Hun hãy sống cho tốt". Với đôi mắt mù lòa, bắt cậu đi tìm hắn là điều không tưởng. Mới phật ý đã bốc hơi rồi sao?
Se Hun lén hút thuốc, bác sĩ tìm ra cậu thả ngọn khói vặn xoắn vào hư vô. Cậu đóng kịch thật giỏi, ai cũng tưởng Lu Han bận công việc vài ngày rồi sẽ tiếp tục như trước. Se Hun mới 20 tuổi, trưởng thành già dặn. Năm cậu 18, phát hiện trong não mình có một khối u. Vốn là trẻ mồ côi, cậu tưởng mình sẽ chết đau đớn và đơn độc. Nào ngờ bác sĩ đứng ra xin tổ chức từ thiện hãy cứu sống cậu. Se Hun thoát chết, nhưng khối u lớn dần chèn các dây thần kinh, khiến cậu mất khả năng nhìn. Se Hun đã không nhìn thấy gì cả, cuộc đời, sự nghiệp, tương lai. Cho tới khi Lu Han đập tan những mảng màu u tối. Nhưng ý nghĩa gì nữa đâu, Lu Han cũng bỏ đi rồi.
- Ngày phẫu thuật đã được ấn định. Cậu cứ nghĩ kĩ xem. Nếu mắt cậu sáng mà cậu vẫn không chắc về tình yêu với Lu Han thì hãy nhường cơ hội phẫu thuật cho bệnh nhân khác. Không mấy người chịu bất chấp hết ở bên cậu như Lu Han đâu. Tin tôi đi, lúc tìm tôi gửi lời từ biệt, thần thái cậu ta tệ hơn bệnh nhân sắp chết.Se Hun cực kì đau lòng, đều là do cậu cả. Tình yêu bắt đầu từ bệnh viện ư? Nếu không gặp cậu, phải chăng Lu Han sẽ hạnh phúc hơn?
Se Hun trải qua các xét nghiệm sức khỏe một mình. Cậu lại quay về là Se Hun lạnh lùng ảm đạm. Cậu dùng điện thoại Lu Han tặng gọi mãi gọi mãi vẫn không ai bắt máy. Qua ngày hôm nay, nếu chuyện tình này cứ vậy kết thúc, Se Hun cũng chẳng thể oán trách Lu Han.
Mãi tận khi ngồi lên taxi, Se Hun vẫn không biết mình định làm gì. Duy nhất một lần cậu nghe Lu Han nhắc hắn làm việc tại tầng 4 tòa nhà X. Bây giờ Se Hun đang đứng trước tòa nhà X, không chút ngại ngần trình bày:
- Bác bảo vệ làm ơn dắt cháu đi gặp Lu Han với. Cháu là bạn trai cậu ấy.
Ai nhận là bạn trai Lu Han thì không tin, chứ Se Hun là chắc chắn đúng. Cậu mặc áo thun đen quần jeans đơn giản mà vẫn vô cùng thu hút. Bác bảo vệ hơi ngạc nhien, Lu Han yêu một chàng trai mù sao?
- Se Hun? - Lu Han lắp bắp, hắn hoảng hốt lùi mấy bước, không dám tin vào mắt mình.
Se Hun đứng đó, đôi môi nở nụ cười hiền. Khoảnh khắc ngắn ngủi in hằn trong trí nhớ Lu Han. Đã từng có người trên thế giới này, vì hắn mà nở nụ cười chân thành nhất.
- Ơ Lu Han, ai vậy? - Bạn đồng nghiệp tò mò.
- Tôi là...
- Cậu ấy là em họ tôi. - Se Hun chưa kịp nói, Lu Han vội cướp lời.
- Tôi còn tưởng là người yêu. Quên mất giám đốc đã chấm cậu rồi. - Bạn đồng nghiệp thoải mái cười đùa, không để ý sắc mặt Se Hun tệ dần.
Lu Han níu khuỷu tay Se Hun, hắn phải giải thích. Hắn rất yêu cậu, nhưng cũng không thể để công việc bị ảnh hưởng. Gần đây nhờ giám đốc ưu ái, không ai dám chèn ép Lu Han. Khó khăn lắm mới vươn lên vị trí vững chắc, không thể buông tay từ bỏ. Thừa nhận Se Hun là người yêu chẳng khác nào Lu Han tự giẫm nát sự nghiệp vừa mới chớm.
- Cậu nghe tôi nói không hiểu hả? Giám đốc quý tôi. Thời đại này được cấp trên nâng đỡ là nhất đó. Sao cậu im lặng hoài vậy? Se Hun? - Lu Han dài giọng.
- Cứ làm những gì cậu thích ấy. Cậu còn cuộc đời của cậu mà. - Se Hun vuốt tóc Lu Han, lòng bàn tay cậu lạnh băng.
Lịch làm việc bận rộn cuốn phăn Lu Han đi, Se Hun tiếp tục cần mân chờ đợi kết quả xét nghiệm. Càng gần ngày phẫu thuật, sức khỏe cậu càng kém. Thường xuyên phải chuyền nước chống kiệt sức, uống từng vốc thuốc đủ màu. Se Hun gần như rơi vào trạng thái trầm cảm nhẹ. Cậu chạm lên đôi mắt mình, bởi vì nó, cậu chưa một lần được nhìn Lu Han, cũng thua kém người khác quá nhiều.
- Se Hun à, tôi mang bánh quế đến cho cậu này. - Lu Han ngồi trên giường nhún nhún.
- Về đi.
- Se Hun à, có cả trà sữa khoai môn cậu thích. - Lu Han vờ như không nghe.
- Tôi bảo cậu cút về đi. - Se Hun hét lớn, tiếng cậu dội lại đáng sợ vô cùng.
Lu Han, xin lỗi, tôi không cố ý làm tổn thương cậu. Chỉ là... Chỉ là...
- Tâm tính cậu tệ như thế dù phẫu thuật bao nhiêu lần cũng không thành công đâu.
- Tôi không biết, nghĩ tới Lu Han khiến tôi đau hơn cả cái chết.
Nửa đêm trời đổ cơn mưa tầm tã, Lu Han ngồi ngoài hành lang bệnh viện. Nửa muốn gõ cửa, nửa không dám. Vài tuần trước, phòng bệnh là chốn cậu tự do ra vào. Bây giờ bỗng chốc hóa xa lạ. Se Hun thay đổi nhanh chóng mặt, thoáng gần gũi, thoáng mờ nhạt. Yêu hay không yêu? Cần hay không cần? Lu Han tự tay vuốt tóc, khá lâu cậu chưa nhuộm tóc. Tóc cam xơ xác, chuyện yêu đương cũng theo đó xác xơ.
Lu Han nhàm chán gõ gõ bàn phím máy tính, hắn viết nguệch ngoạc tên Se Hun. Cậu nóng nảy, cáu gắt, bực bội, khó chịu. Lu Han vẫn bất chấp muốn về bên Se Hun.
Mệt mỏi chỉnh kênh tivi, chuyển từ phim tình cảm sang nhạc thiếu nhi, chai nước biển chậm rãi nhỏ giọt. Se Hun thiêm thiếp ngủ, cậu để mặc bản thân gầy rộc không thèm ăn uống gì.
- Chú Se Hun, chú Se Hun, chú mở tivi to quá át tiếng phòng con rồi. - Bọn trẻ con loi choi ồn ào đánh thức Se Hun thức dậy.
Vừa đúng lúc cô dẫn chương trình hốt hoảng "Đám cháy tại tòa nhà X hiện rất dữ dội. Đội cứu hỏa đang tích cực làm việc nhưng vẫn chưa có dấu hiệu khả quan. Chúng tôi sẽ cố gắng cập nhật tình hình."
Tòa nhà X? Se Hun giật phăng dây chuyền nước biển, tiếng bước chân gấp gáp và vội vã.
Mọi người xôn xao, không ai bận tâm để ý chàng trai mù vừa xuống taxi. Điện thoại cậu đổ chuông liên hồi.
- Lu Han? - Se Hun run rẩy.
- Tôi yêu cậu. Tin tôi, tôi yêu cậu.
- Cậu đang ở đâu? Ở đâu?
- Phòng làm việc.
Tiếng điện thoại rơi xuống nền đất. Vỡ tan.
Se Hun chen qua đám đông, cậu giận dữ cầm gậy dẫn đường đánh tất cả những ai dám cản cậu. Se Hun cố hồi tưởng đoạn đường lần trước đi cùng bác bảo vệ. Lửa nóng hừng hực, các mảng tường bong tróc dưới nhiệt độ cao khủng khiếp. Se Hun vấp chân té ngã, mùi máu tanh nồng. Cậu lồm cồm bò dậy, bàn tay bỏng rộp vì xác định phương hướng.
- Se Hun, Se Hun à. - Lu Han gào to đáp lời. Hắn hoảng loạn ngồi trong góc, cầu mong đội cứu hộ tìm ra mình. Bất chợt Lu Han nghe rõ ràng giọng Se Hun. Hắn vô thức đáp trả dù tự cười bản thân ảo tưởng.
Đống giấy tờ bắt lửa bùng cháy dữ dội, Lu Han ngạt thở, sức nóng khiến mắt hắn nhòe mờ. Đột nhiên cơ thể quen thuộc ấy xuất hiện, đổ dòng nước mát lạnh khắp người hắn.
- Lu Han, Lu Han, là cậu phải không? - Se Hun hỏi dồn, hắn thở phào nhẹ nhõm vì cậu vẫn còn sống. - Nhanh, tôi đưa cậu ra khỏi đây. - Se Hun đỡ Lu Han đứng dậy nhưng hắn cản cậu. Do bất cẩn lúc thoát thân, chân Lu Han bị một vết cắt khá sâu.
- Cậu ở đây là điều tuyệt vời nhất. - Lu Han thở nhẹ, hắn tháo cặp kính đen sành điệu Se Hun đeo ngụy trang xuống, rướn người chậm rãi hôn mắt Se Hun.
Hương anh đào phảng phất, âm thanh ồn ào huyên náo từ đám cháy lùi xa.
- Lu Han, tôi yêu cậu.
Đội cứu hộ phát hiện hai người vẫn bị mắc kẹt, Lu Han đã gần mê man vì thiếu không khí nhưng hắn nắm chặt tay Se Hun không buông. Lửa cháy mỗi lúc một to, mặt cả hai lấm lem bụi lẫn máu, khóe mắt cay xè.
- Chúng tôi cứu cậu trước rồi sẽ cứu bạn cậu. Coi chừng không kịp. - Đội bảo hộ gào thét lôi Lu Han đi.
- Không, mặc tôi. Không cần cứu tôi. Buông tôi ra. Buông ra. - Lu Han vùng vẫy. Se Hun gỡ tay Lu Han khỏi tay cậu, phong thái bình tĩnh lạ kì.
Mảng trần nhà thạch cao rơi xuống tạo thành bức tường lửa cao ngút giam Se Hun bên trong. Giữa biển lửa, đôi mắt cậu bỗng chốc nhìn rõ Lu Han đứng thất thần. Mái tóc cam nổi bật ngã khụy. Đừng khóc, mặt trời nhỏ của anh đừng khóc. Anh yêu em. Lu Han. Anh yêu em...
18/7/2014
Joohie Ice

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét