Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

[HunHan] Là Em! Đều Là Em! - Chap 1



Hành lang bệnh viện dài và sâu hun hút, tiếng gậy dẫn đường khô khốc vang lên giữa không gian cô quạnh. Se Hun dò dẫm từng bước, bây giờ chắc là đã khuya, cậu đang ở đâu thế này? Cố bám vào bờ tường nhưng tay cậu hoàn toàn mất phương hướng. Hơi hoảng sợ, Se Hun cất tiếng gọi "Bác sĩ, bác sĩ. Có ai ở đó không?" Chẳng ai đáp lời cậu. Se Hun lảo đảo, cậu buông cây gậy ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh băng. Từ ngày bị mù, chưa bao giờ cậu hoang mang thế này. Rõ ràng cậu chỉ vừa rời phòng bệnh mấy bước, tại sao đầu óc đột nhiên chếnh choáng quên cả đường về? "Cứu tôi, cứu tôi với!" Se Hun kêu khẽ, cổ họng cậu khô cứng không nói nổi thành câu.
- Ơ ơ cậu gì ơi, cậu làm sao thế? - Thanh âm trong trẻo vang lên. Se Hun cảm nhận được bàn tay ai đó ấm áp đỡ cậu dậy.
- Tôi mù. Phòng 204. - Se Hun mấp máy môi.
- Đi theo tôi. - Người nọ rất tự nhiên nắm lấy tay cậu, mùi thơm hoa anh đào phảng phất.
Là ai, mà giữa bệnh viện ngập ngụa thuốc sát trùng lại tỏa ra hương anh đào tinh khiết đến vậy?
Se Hun mò mẫm, đúng là phòng cậu rồi. Bức tượng trang trí hình nai nhỏ vẫn còn nguyên. Cậu cúi gập người nói lời cảm ơn, tha thiết muốn người nọ hãy để cậu nắm tay hắn lần nữa. Lòng bàn tay mềm mại, các ngón tay đan vào tay cậu vừa khít. Còn có giọng nói đáng yêu dễ chịu. Dù không nhìn thấy, Se Hun vẫn tưởng tượng ra đó hẳn phải là một chàng trai nhẹ nhàng, tinh tế.
- Tôi tên Lu Han, 24 tuổi. Hôm nay là lần đầu tiên đến đây khám sức khỏe. Vừa hay gặp cậu, chúng ta xem như có duyên rồi. - Người nọ liến thoắng, điệu cười khúc khích tựa mật ngọt chảy qua tai Se Hun. 
- Tôi là Se Hun, 20 tuổi. - Cậu kiệm lời giới thiệu. Hắn hơn cậu tới tận 4 tuổi, sao cách thể hiện lại giống học sinh cấp III quá vậy? Cậu không cam tâm, không thể gọi người này là anh được. 
- Tiếc thật, cậu không nhìn thấy tôi. - Lu Han dậm chân. Bỗng hắn níu tay cậu vuốt lên tóc mình. - Se Hun à, tóc tôi màu cam.
Se Hun lắng nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc. Văng vẳng bên tai cậu, lời Lu Han hào hứng. Mắt tôi rất đẹp, ai gặp cũng đều nói vậy. Lông mi cong dày, lại thêm ươn ướt. Mũi tôi không cao như điêu khắc, nhưng thuộc dạng nhỏ nhỏ thanh tú. Còn môi thì... Se Hun chầm chậm miết tay, cánh môi mỏng, dưới môi hình như có sẹo mờ. Chỉ sau lần đầu gặp gỡ, cậu đã thuộc hết đường nét trên gương mặt hắn. Thật kì lạ, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp người Se Hun. Lần đầu tiên cậu nở nụ cười trọn vẹn. 
Bác sĩ cẩn thận khám cho Se Hun, cậu mới 20 tuổi, lứa tuổi đầy hoài bão. Bác sĩ không nỡ bỏ mặc cậu. Thần thái Se Hun khá hơn nhiều, cậu không chống đối việc uống thuốc nữa. Ánh mắt cậu bớt đi mấy phần u tối ảm đạm. 
- Bác sĩ, giúp tôi được không? - Se Hun mở lời. - Nếu có ai hỏi tình trạng sức khỏe của tôi, bác sĩ cứ nói tôi bị mù bẩm sinh. 
Lu Han ào vào đời Se Hun như bão tố, phá tan hoang bức tường phòng vệ Se Hun dày công xây dựng. Không chút kiêng nể, không chút e dè. Đều đặn mỗi ngày gõ cửa phòng bệnh 204, lúc hát hò, lúc kể chuyện, lúc than mệt bắt Se Hun qua ghế ngồi còn mình thì độc chiếm cái giường nằm ngủ. Cậu không hề thấy phiền, ngược lại còn rất thoải mái. Hắn luôn tràn đầy sức sống, ỷ cậu mù nên càng không thèm giữ hình tượng. Se Hun nghe tiếng Lu Han húp nước mì xì xụp, Lu Han nghêu ngao hát đồng dao trẻ con. Cậu thường im lặng tận hưởng trò quậy phá của hắn, thỉnh thoảng cười lớn hoặc vỗ tay tán đồng. Hai người chẳng mấy chốc trở nên gắn bó.
Hôm nay, Lu Han đến trễ. Bọn trẻ con phòng bên đã tắt phim hoạt hình mà hắn vẫn chưa xuất hiện. Se Hun sốt ruột, cậu vớ lấy cây gậy dẫn đường, dò dẫm định tìm phòng bảo vệ gọi nhờ điện thoại cho Lu Han. Đôi khi Se Hun không hiểu cậu đang mong chờ điều gì? Tình yêu ư? Cậu cười nhạt. Với một kẻ mù không tiền bạc như cậu, tình yêu là thứ quá hoang tưởng và xa xỉ. Hơn nữa thời gian cậu quen biết Lu Han chưa lâu, gia cảnh hắn thế nào, tính cách hắn ra sao cậu không hề nắm rõ. Nghĩ vậy Se Hun quay đầu, từ bỏ ý định tìm kiếm. Không chừng người nọ chơi đùa chán đã vứt bỏ cậu rồi. 
- Se Hun, cậu đi đâu thế? Tôi sợ chết mất. - Lu Han lớn tiếng, vừa giận dữ vừa hờn dỗi. 
Nhưng cậu gạt tay hắn sang bên, không nói câu nào.
- Chắc cậu giận tôi hả? Tôi xin lỗi, tôi mải làm quên cả giờ giấc. 
Cậu vẫn lạnh băng. 
- Là mải chuẩn bị quà tặng cậu đó. - Lu Han nài nỉ. - Mở ra xem chút đi mà, xem chút thôi. Đi mà.
Se Hun miễn cưỡng cầm quà. Hắn tưởng cậu là trẻ con chắc? Khoan, chữ nổi à?
" Se Hun, chào cậu.
Tôi là Lu Han, 24 tuổi.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt mình đúng không? Cậu rất đẹp trai, rất có khí chất. Là kiểu đàn ông tôi thích ngắm nhất. 
Se Hun, từ nay xin cậu hãy chiếu cố tôi được không? Tôi vốn tưởng mình sẽ không sao, nhưng tôi còn quá trẻ con, không đủ can đảm đối diện với cuộc sống này một mình. Se Hun, xin cậu hãy trở thành chỗ dựa của tôi. Nhé? Se Hun? 
- Lu Han, lại đây. - Cậu khẽ gọi hắn, cố tỏ vẻ bình thản. 
Ngay khi mùi anh đào quấn quít mũi Se Hun, cậu nghiêng đầu, đặt lên tóc Lu Han một nụ hôn.
- Nghe nói tóc cậu màu cam? Vậy thì đây là chỗ dành riêng cho tóc cậu. - Se Hun vỗ vỗ vai mình, ngọt ngào lan tỏa tận tim.
Đêm đó Lu Han ngủ lại, nhiều đêm nữa hắn cũng ngủ lại. Bác sĩ y tá dần quen với hình ảnh mái tóc cam như đốm lửa nhỏ sưởi ấm phòng bệnh lạnh lẽo. Se Hun hoạt bát nói cười, cậu mở lòng đón nhận sự quan tâm từ mọi người xung quanh. Cậu tin rằng cuộc đời mình sắp bước qua chương mới. Lu Han quẩn quanh bên Se Hun, giữa hai người tồn tại mối quan hệ không cần ràng buộc, cứ thế nắm tay nhau.
- Bác sĩ, tôi muốn phẫu thuật. - Se Hun kiên quyết. - Làm ơn đừng để Lu Han biết. - Giọng cậu nhỏ dần. 
Se Hun hiểu rõ độ rủi ro của cuộc phẫu thuật, nhưng đây là cơ hội duy nhất giúp cậu đôi mắt. Và mạng sống. 
Lu Han tắt đèn. Đối với người mù như Se Hun tắt đèn mở đèn chẳng hề khác biệt. Có điều bây giờ là 8 giờ tối, thế nào hắn đã đòi đi ngủ rồi?
- Se Hun, hôm nay ở công ty có người bắt nạt tôi. Họ ép tôi hoàn thành cả đống công việc. Sau đó báo cáo với sếp do họ tự làm. Tôi chán ghét lắm, tôi muốn từ bỏ. - Lu Han dụi đầu vào vai Se Hun, cậu giống một cái cây ôm ấp vỗ về hắn. 
- Ngoan nào, thôi ngủ đi. - Se Hun xoa lưng Lu Han dỗ dành. Cậu phải mau chóng khỏe mạnh thoát khỏi bệnh viện chật chội này, thay hắn chống đỡ thế giới.
Lu Han níu lấy vạt áo Se Hun an yên say giấc. Hắn cuối cùng cũng không còn cô đơn nữa. 
Tiếng chuông báo thức vang lên, Lu Han bật dậy hào hứng. 
- Nhanh nhanh Se Hun, coi chừng không kịp. 
Haizz, Se Hun ngao ngán thở dài. Lu Han lớn hơn tôi 4 tuổi, cậu đúng là đứa trẻ không bao giờ lớn. 
Tay Lu Han ấm sực, hắn cẩn thận dắt Se Hun qua từng bậc thang. Làn gió mơn man mát lạnh, bởi sự nhạy cảm dư thừa, cậu nhanh chóng nhận ra hai người đang ở tầng thượng bệnh viện. Lu Han nhón chân, cậu cao hơn hắn cả cái đầu. Nụ hôn thoảng nhẹ rơi trên gò mà Se Hun, Lu Han thầm thì. 
- Tôi, chính là muốn cùng cậu ngắm cảnh mặt trời mọc. Lần đầu tiên trong đời, tôi tìm được ai đó thật lòng quan tâm tôi. Cậu không chê tôi gàn dở, không chê tôi thất thường. Mỗi đêm ôm tôi ngủ. Cậu không thể nhìn thấy mặt trời cũng chẳng sao. - Lu Han hơi ngừng lại, phía xa xa mặt trời bắt đầu ló dạng. - Tôi sẽ trở thành đôi mắt của cậu.
Lu Han nín thở trước cảnh tương huy hoàng, từng tia nắng nhảy nhót, bầu trời bừng sáng. Sau tất cả, nếu tin tưởng, không tình yêu nào mãi mãi là đường cụt. 
Vòng tay Se Hun vững chắc ôm trọn Lu Han từ đằng sau. 
- Tôi không nhìn thấy mặt trời cũng chẳng sao. Lu Han à, mặt trời của anh là ở trong tim em. 

                                         End chap 1.

                                                         12/7/2014
                                                            Joohie Ice

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét