Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

Cô Gái Năm Ấy =))))))

Kiểu đáng sợ vãi đái luôn trước giờ nghĩ Primadonna hiền =)))) Hoặc là do mình ngu không bao giờ thèm để ý ba cái hình edit =))) Hơn nữa có edit toàn edit kiểu Min Hwan chu môi phồng má dễ thương ý xong tự dưng hôm nay thấy cái hình này té mẹ xuống giường =)))) Xin thông cảm cho ngôn từ thô thiển tôi chính là không kìm lòng được đê mờ đê mờ đê mờ =)))))))


Hoa hậu Tống Thị Huyền năm 19xx tổ tiên mấy đời nhà anh Tống Thừa Huyền =))))) Nào nào kenh14 đâu hãy mau mau lục tấm hình này và đăng lên giật ngay quả tít Ngắm gia đình đẹp thần thánh của thành viên nhóm FTIsland đi chứ chần chừ gì nữa =))))) Đúng là sắc đẹp mĩ nhân thời chiến lại còn thêm khăn quàng cổ và bím tóc hai bên thắm đéo thể chịu nổi =))))) Ai ai ai là tác giả của bức hình này huhu fangirl mấy năm trời vừa nhảy qua đảo cậu Songsari 4D thấy ngay nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành tổ tiên nhà cậu chắc tôi đu bám cậu suốt đời suốt kiếp quá =))))))

À nhân tiện là nếu các bạn chưa biết thì mình là Primadonna nhé, tất cả các nhóm nhạc đều thích theo dạng support, tình cảm mẹ con trai gái =))))) Riêng đối với FTIsland thật sự mình xem như gia đình luôn căn bản theo tụi này lâu ba cái tật xấu xa bẩn thỉu của tụi nó mình cũng nghe qua kha khá chẳng còn hình tượng đâu mà giữ nữa =)))))) Và bạn nào có ý định vào đây kiểu "Mình cũng thích FTIsland nhất là LEADER HONG KI" thì xin đừng buồn nếu mình có nhảy dựng lên phản đối =))))) Vì leader của FTIsland là CHOI JONG HOON bias 4 năm chưa đổi của mình =)))))

Hoi được rồi xin gửi lời cảm ơn đến cụ Tống Thị Huyền đã sinh sôi nảy nở kiểu gì đó mang anh Song Seung Hyun đến với quả đất này =))))) Con xin chân thành cảm ơn =))))))))

[Quả ảnh quảng cáo đẹp trai thần thánh lừa đảo chúng sinh]


Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

[Mục lục/Completed] [HunHan] Là Em! Đều Là Em!




Author: Joohie Ice
Designer: Zunny Ghost
Pairing: HunHan
Rating: PG – 13
Status: Three shot
Author’s note:
-        -    Các bạn muốn đưa fic của mình ra ngoài vui lòng comment bên dưới hoặc email cho mình theo địa chỉ j3998i@gmail.com. Mình từng thấy một vài bài đăng của mình được đưa lên Facebook mà không hề thông qua mình nên mình hơi buồn L
-         -   Toàn bộ hình ảnh mình sử dụng trong fic đều là của Zunny Ghost, bạn mình đặc biệt des cho mình. Nên các bạn cũng vui lòng không đưa ra ngoài hoặc đăng tải linh tinh.
-        -    Gửi Khoai, dù trong mắt mẹ con vẫn là một đứa trẻ, thì mẹ biết rằng ngoài kia con đã trưởng thành rồi. Con hãy lớn từ từ thôi con nhé, mẹ yêu con :”>

* Mục lục fanfic

Chap 1

Chap 2

Chap 3

* Vài lời lảm nhảm khi hoàn thành fic:
Đây không phải fanfic đầu tiên mình viết, nhưng là fic HunHan đầu tiên. Đã yêu thương lâu như vậy, mãi bây giờ mới đủ kiên nhẫn viết ra một câu chuyện cho HunHan. Không hoàn hảo, không xuất sắc, nhưng là những gì mình cố gắng nhất. Để hoàn thành được fanfic, người ủng hộ động viên mình nhiều nhất là bạn thân của mình, Zunny Ghost. Từng bức hình đều là bạn ấy des, từng đoạn cao trào nội dung đều là bạn ấy góp ý giúp mình. Có được "Là Em! Đều Là Em!" hơn nửa công sức đều là nhờ Zunny Ghost cả :3

Cảm ơn các bạn đã ghé qua, hy vọng các bạn tiếp tục theo dõi trang blog của mình nhé :*

[HunHan] Là Em! Đều Là Em! - Chap 3

<Cuối cùng thì cũng viết xong fic HunHan. Sau đợt này mình sẽ tạm dừng viết vì mình mệt quá T.T>


Câu chuyện về những người vô tình gặp nhau rồi không thể yêu thương thêm ai được nữa. Lu Han chính là như vậy. Hôm đó hắn bị mẹ ép tới bệnh viện khám sức khỏe tổng quát, đi lơ ngơ bất chợt nhìn thấy Se Hun lạc đường. Phòng bệnh 204, ngày tháng sinh của hắn. Bức tượng trang trí nai nhỏ, tên hắn cũng có một chữ nai. Lu Han thầm nghĩ, Se Hun chắc chắn phải thuộc về hắn. Lu Han trước nay chưa từng quan tâm vấn đề giới tính, với hắn thích một ai đó chỉ là thích thôi, bất kể họ là ai, bao nhiêu tuổi đều không quan trọng. 
Dòng hồi tưởng dần mờ ảo, Lu Han chầm chậm mở mắt. Mùi thuốc tê xộc vào mũi khiến hắn hơi choáng váng, vài chỗ trên người hắn phải quấn băng gạc, cổ họng khô khốc. 
- Se Hun à, Se Hun. - Lu Han khó khăn gọi. 
Cô y tá giật mình, cô pha cho Lu Han chút nước. Cô sớm lường trước được phản ứng này. Tình yêu của họ xuất hiện đầy mặt báo, chàng trai mù bất chấp hiểm nguy lao vào biển lửa. 
- Se Hun, Se Hun đâu?
- Tôi không biết. - Cô y tá lắc đầu. - Cậu nên nghỉ ngơi đi, thể trạng cậu bây giờ yếu lắm. 
- Se Hun, Se Hun đâu? - Lu Han liên tục lặp lại câu hỏi, cơ thể hắn kích động co giật. 
Cô y tá bị dọa sợ vội vã chạy đi tìm bác sĩ, phòng bệnh Lu Han lặng ngắt như tờ. Hắn loáng thoáng nghe tiếng bước chân, giọng bác sĩ lao xao. Một mũi thuốc an thần nhanh chóng được tiêm vào cơ thể Lu Han. Hắn không kịp phản đối, mi mắt dần sụp xuống. 
Nhiều ngày liền Lu Han liên tục bị tiêm thuốc, đầu óc hắn trở nên mụ mị. Ba mẹ túc trực chăm sóc Lu Han, gương mặt họ hốc hác vì lo lắng. Lu Han mỉm cười trấn an dù chính hắn cũng đang cảm nhận điều gì bất ổn. Se Hun đâu? Câu hỏi xoay vòng trong đầu Lu Han. Quang cảnh hỗn loạn của đám cháy, đội cứu hộ lôi hắn ra ngoài. Còn Se Hun, cậu có được cứu không?
- Bác sĩ, tình trạng con tôi thế nào rồi? Không thể cứ mỗi lần nó thức là bác sĩ tiêm thuốc an thần cho nó. 
- Vậy vẫn tốt hơn để Lu Han hoảng loạn. Bây giờ vết bỏng trên người cậu ấy lành rất nhanh. Chờ cậu ấy khỏe hẳn, thông báo sự thật sẽ hợp lí hơn. - Bác sĩ thở dài. 
Sự sống của Lu Han đúng là kì tích, không những không bị thương nặng mà thời gian hồi phục cũng nhanh hơn người khác. Rõ ràng hắn muốn càng nhanh càng tốt rời khỏi bệnh viện. Chỉ sợ rời khỏi rồi hắn sẽ hối hận. Lu Han à, Se Hun đâu?
Cuối cùng cũng đến ngày Lu Han tháo băng, lớp băng gạc vướng víu giữa thời tiết nóng nực khiến hắn sắp phát điên mất. Người ham vui như hắn đột nhiên mất hết tự do, suốt ngày nằm dài trên giường bệnh. Các bác sĩ y tá vây quanh Lu Han, trầm trồ da hắn liền sẹo ngoài sức tưởng tượng. 
- Se Hun, Se Hun à? - Lu Han đột nhiên gọi to, mái tóc nâu lấp ló cạnh cánh cửa. 
Mọi người ái ngại nhìn nhau. 
- Này, cậu còn không mau vào đây. Cứ đứng đó làm gì? Se Hun. - Lu Han vùng vẫy, hắn định đuổi theo Se Hun, may mà bác sĩ kịp giữ lại. 
Se Hun, sao cậu dám chạy, sao cậu dám bỏ mặc tôi?  Đầu óc Lu Han đông cứng, hắn thậm ghét cách bác sĩ lạm dụng thuốc an thần. 
Lu Han lờ đờ cử động ngón tay, ai đó nắm chặt tay hắn, cố gắng mấy cũng không gỡ ra nổi. 
- Tỉnh rồi à? - Giọng nói quen thuộc đánh thức các giác quan của Lu Han. 
- Se... Se Hun? - Lu Han lắp bắp, vừa giây trước vui vẻ giây sau đã giận dỗi vì mãi bây giờ Se Hun mới chịu xuất hiện. 
- Đừng xị mặt nữa, trông chẳng đáng yêu chút nào. - Se Hun bật cười, vẫn chưa chịu rời tay Lu Han.
- Cái gì, sao cậu biết tôi đang xị mặt? - Lu Han há hốc, hắn chăm chăm nhìn Se Hun không chớp mắt. 
- Tôi buồn ngủ lắm, yên tôi ngủ đã. - Se Hun không trả lời, cậu tỉnh bơ rúc vào chăn ôm lấy Lu Han. 
Cuối cùng thì Lu Han cũng vui vẻ lại, mái tóc cam rực rỡ dưới nắng. Hắn luôn miệng đòi xuất viện. "Mắt Se Hun sáng rồi", đây là câu Lu Han nói khi thức dậy, khi có người hỏi thăm, trước lúc ngủ. Nói nhiều tới nỗi Se Hun bĩu môi, cười thầm sự trẻ con của hắn. Ôm Lu Han rất chặt, Se Hun dặn dò hắn phải chú ý chăm sóc vết bỏng, sau đó hai người sẽ cùng nhau hẹn hò. Nghĩ kĩ thì ngoài bệnh viện ra, họ cũng chưa từng có cơ hội hẹn hò thật sự. 
- Bác sĩ... - Mẹ Lu Han nhợt nhạt bám cạnh bàn ngồi xuống.
- Bà yên tâm, chúng tôi đang gấp rút hoàn thành thủ tục chuyển viện cho cậu Lu Han. 
Se Hun ngồi cạnh Lu Han nửa ngày trời, bất lực xoay xoay khối rubik khó nhằn, mặt mũi phụng phịu chẳng chút hứng thú nào. Lu Han càng hào hứng hướng dẫn, Se Hun càng muốn bỏ cuộc. Trò chơi đòi hỏi trí tuệ này không đủ thu hút Se Hun. 
- Tại sao cậu không nói gì về kế hoạch phẫu thuật? - Lu Han gục đầu vào vai Se Hun, chọc chọc bắp tay cậu săn chắc. 
- Đương nhiên là để tạo bất ngờ. - Se Hun mỉm cười. - Cậu xem, tôi sao có thể bỏ mặt trời nhỏ của mình ở lại? - Càng về cuối câu, giọng Se Hun nhỏ dần. Hình như là bản thân cậu cũng không tự tin. 
Lu Han hoàn toàn không nghi ngờ gì hết, ánh mắt Se Hun say đắm nhìn hắn, vòng tay âu yếm xoa lưng hắn sau ngày dài mệt mỏi. Chờ Lu Han thở đều say giấc, Se Hun lật chăn đi ra ban công hóng gió. Cậu vẫn chưa hẳn quen với đôi mắt sáng, cái gì xung quanh cũng mới mẻ, ngay cả người yêu cậu, Lu Han. Hắn đẹp hơn gấp nhiều lần cậu tưởng tượng, các đường nét sắp xếp hoàn hảo trên gương mặt nhỏ nhắn. Se Hun thở dài, cậu rốt cuộc đã tu mấy kiếp mà mặt trời nhỏ đó lại sà vào đời cậu, tình nguyện yêu thương cậu? Mẹ Lu Han chẳng biết từ bao giờ ngồi bên cạnh hắn, nắm tay hắn thì thầm. 
Se Hun, cảm ơn cậu đã đặc biệt chiếu cố con trai tôi. Nhưng nó còn tương lai, cậu cứ thế này con tôi sao có thể sống tiếp đây? 
Se Hun bất lực đứng nhìn bác sĩ đẩy Lu Han lên xe chuyển tới bệnh viện khác. Đôi môi Lu Han thơm vị anh đào, mùi hương ấy ám ảnh Se Hun suốt tháng ngày dài đằng đẵng. Tay cậu buông lơi, bác sĩ đóng cửa xe tiếc nuối. 
Được rồi Se Hun, đủ rồi. 
Lu Han thẫn thờ, hắn phản ứng dữ dội, cho rằng mọi người, bao gồm cả gia đình đang cố gắng tách hắn khỏi Se Hun. Lu Han không chấp nhận, vết bỏng lành lặn, tại sao không cho hắn về nhà mà lại chuyển hắn từ bệnh viện này sang bệnh viện khác? 24//24 giám sát hắn không để hắn rời phòng nửa bước. Thuốc Lu Han uống bắt đầu thay đổi, bao gồm rất nhiều thuốc chống trầm cảm. 
- Mẹ xin lỗi. 
- Là lỗi của con, yêu Se Hun là lỗi của con. - Lu Han cười thảm, hắn không hiểu, mẹ hắn có điểm nào không ưng ý Se Hun? Là hắn cứu cậu cơ mà.
Bệnh viện mới nằm ở vị trí kín đáo đến mức sóng điện thoại cũng không bắt được. Lu Han ngồi đối diện một vị bác sĩ kì quặc, ông ta không ngừng hỏi hắn những câu hỏi nhảm nhí, càng trả lời đầu óc hắn càng lơ mơ. Khung cảnh hỗn loạn ở đám cháy , nhân viên cứu hộ lôi Lu Han xềnh xệch. Cả người Lu Han đổ mồ hôi lạnh, khoảnh khắc kề cận giữa sự sống và cái chết, Se Hun mỉm cười. Tựa như cả thế giới này không nỗi đau nào chạm được vào cậu. Lu Han muốn gọi Se Hun, đoạn kí ức mơ hồ hắn đánh rơi đâu đó. Môi Lu Han bị cắn tứa máu, vị bác sĩ tiếp tục hỏi khiến hắn không thể mở mắt. 
- Lu Han à, tôi đây. - Luồng hơi lạnh đột ngột chạy dọc lưng hắn, Se Hun đóng sầm cánh cửa, mặc kệ vị bác sĩ ngớ người. - Dù ông ta nói gì cũng đừng tin. Tôi ở đây là vì tôi yêu cậu, cậu nghe rõ tôi không? Tôi...
Lu Han chặn đứng câu nói bằng một nụ hôn. Nụ hôn tuyệt vọng nhất đời. 
Nhưng mẹ Lu Han nói đúng, hắn còn tương lai phía trước, nếu Se Hun tiếp tục thế này, Lu Han làm cách nào sống tiếp? Suy nghĩ Se Hun quẩn quanh trong ngõ cụt, cậu miết nhẹ gò má Lu Han. 
- Cùng tôi đi đến một nơi. 
Lu Han quay đầu lại nhìn, hắn đau xót đọc tấm bảng lớn. Bệnh viện tâm thần Seoul. 
Lòng bàn tay Lu Han mềm mại, các ngón tay đan vào tay Se Hun vừa khít. Hệt như ngày đầu tiên hai người gặp gỡ. Se Hun biết rằng khi tia nắng mặt trời đầu tiên ló dạng, cậu phải để Lu Han tự do. Chậm rãi bước từng bước lên sân thượng bệnh viện cũ, mặt trời của anh là ở trong tim em. Se Hun chân thành ghi nhớ mái tóc cam rực rỡ, gương mặt thanh tú, vóc dáng mảnh khảnh. Lu Han không bao giờ lừa dối Se Hun, hắn luôn cố chấp cứng đầu yêu thương cậu.
Khi Lu Han bị tia nắng chói chang đánh thức, hơi ấm người bên cạnh đã không còn. Lòng hắn phẳng lặng như tờ. Không ưu phiền, không buồn bã. Nhưng mà Se Hun à, đừng đi! Chờ em bắt mặt trời trả lại cho anh. 
Bác sĩ ngồi đối diện Lu Han, đều đều hỏi cậu. 
- Lịch phẫu thuật được ấn định vào ngày 17/5. Lu Han à, cậu cũng biết ngày 13/5 ngay tại công ty cậu xảy ra đám cháy rất lớn. 
Một giọt nước mắt lăn xuống. Hôm đó trước khi đội cứu hộ lôi Lu Han ra ngoài, hắn đã thấy Se Hun gục xuống giữa biển lửa. 
- Lu Han à, tôi đây. Dù ông ta nói gì cũng đừng tin. Tôi ở đây là vì tôi yêu cậu, cậu nghe rõ không? Tôi...
Se Hun, em nghe rõ rồi. 
Đừng đi!
Chờ em bắt mặt trời trả lại cho anh...

27/7/2014

Joohie Ice

Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Review phim Bạn trai mới của em là ma

Xem phim Bạn Trai Mới Của Em Là Ma tại đây :">



Một bộ phim mà bạn, đặc biệt là những cô nàng nhão nhoẹt sợ ma nhưng ưa xem phim ma, sợ yêu nhưng rất muốn yêu. Phải xem. Bởi vì nó sẽ làm bạn cười, và khóc, và rồi mỉm cười. Nếu bạn giống mình, bạn sẽ hài lòng với cái kết. Hoặc nếu không, bạn cũng phải công nhận bạn đã không phí hơn 100 phút vì dàn diễn viên quá đẹp này :))

Yếu tố đầu tiên khiến mình xem phim chính là diễn viên đẹp, nếu bạn là fan phim Thái thì anh chàng diễn viên chính rất quen mặt. Mình từng xem một phim có anh ý đóng vai phụ, kết anh ý luôn dù bây giờ mình quên tên phim rồi =)) 



Nói về việc viết review phim, mình hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào đâu. Mình không thuộc kiểu người nghiện phim, nhưng mình lại ưng bộ phim này ngay từ tựa phim mới hay chứ :)) Pr cho anh diễn viên mình thích một chút thì anh ấy tên là Chaiyapol Julien Poupart, các bạn có thể Google tìm hiểu thêm nếu các bạn cũng thích anh ấy như mình nhé. Đúng là fangirl trên mọi mặt trận mà =)))))

Mặc dù nói là phim ma, nhưng tất cả những cảnh hù ma trong này đều đáng yêu, theo mình nghĩ là thế =)) Các bạn xem phim ngoài rạp được đọc phụ đề thì còn sợ chút, chứ như link mình dẫn trên kia giọng lồng tiếng làm tụt bớt bao nhiêu cảm xúc nhưng khá rõ ràng dễ nghe =)) Bật mí cho các bạn một xíu, trong phim có một đoạn hồn ma anh đẹp trai Ple dọa hai anh chị chủ tiệm cắt tóc các bạn nhớ mở mắt xem nhé =)))) Bao hài bao dễ thương luôn =))

Nội dung phim khá quen thuộc, cô bạn Som và anh chàng Rang là bạn thanh mai trúc mã, lớn lên thì yêu nhau. Nhưng vì Rang quá đẹp trai nên thường xuyên là đối tượng được từ nam qua nữ sang cả gay yêu thích, điều này làm Som ghen tuông và buồn nhiều. Sau đó tai họa ập đến, Som quyết định chia tay Rang. Tai họa gì thì các bạn cứ xem phim đi mình không nói trước lại cụt hứng nhé =)) Ngay vào thời điểm quá khó khăn này, ừ chia tay xong thất tình thì khó khăn là phải :( Hồn ma đẹp trai Ple xuất hiện và trở thành người yêu mới của Som. Tình cảm của họ nhẹ nhàng, dịu dàng, chân thành. Dù thỉnh thoảng hơi giật mình =)))) Mạch phim được đưa lên cao trào khi Rang nghi ngờ về bạn trai mới của Som và cố gắng tìm cách bảo vệ cô. Trong phim có hai lần mình ấn tượng bởi thoại của diễn viên, so với những câu nói ướp đường cộp mác phim Hàn thì phim Thái lại chân phương gần gũi hơn. Giống như Rang đi nhậu cùng bạn bè rồi nói rằng "Hay là anh cứ tạt axit vào cái mặt đẹp này của em đi, để em biết nếu em không đẹp thì có ai sẽ thích em. Mọi người thích em vì mặt em đẹp, không ai chịu nổi phân và nước tiểu và mồm thối và hàng hôi của em như Som." Trời ơi sự thật trần trụi nhỉ =)))) Còn Som khi phát hiện ra Ple là ma, Ple đã hỏi cô rằng "Cậu không sợ mình sao?" "Sợ chứ. Sợ cậu sẽ bỏ rơi mình."

Đứng trước tình cảm từ hai người đàn ông như thế, một người dù chết vẫn yêu thương mình tha thiết, và một người dù phải chết để cứu mình cũng không ngần ngại. Bạn sẽ chọn ai? Xem tới gần kết thúc, bạn cũng như Som, không thể chọn lựa được. Hồn ma và người sống bên nhau thì đã sao, cứ mặc kệ mọi người mà sống thôi. Còn anh không yêu em được, thì anh cũng chẳng biết sống để làm gì...

À, trước khi kết thúc review bộ phim này, mình muốn nói là. Dù thế nào, khi thất tình cũng đừng tự tử nhé. Tự tử rồi sẽ không biết phía trước còn ai yêu mình đâu :">

26/7/2014

Joohie Ice




Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

[ChanBaek] Không Yêu Chính Là Không Yêu!

Author: Joohie Ice
Pairing: ChanBaek
A/N:
- Vài dòng viết vội của mình khi đang nghe Anh ấy không yêu tôi. Vì là viết vội nên rất ngắn :')
- Dù sao thì ChanBaek vẫn luôn là một đôi mà mình yêu thương :">

                                                       ______________________________



           Năm Baek Hyun 15 tuổi, trên đường lên Seoul tham dự cuộc thi tuyển chọn của một công ty giải trí nổi tiếng, chiếc xe chở cậu bị một xe khác đâm phải. Tai nạn khủng khiếp gây xôn xao báo chí cả thời gian dài. Baek Hyun không nhớ gì cả, ngoài giọng nói trầm ấm của Chan Yeol thì thầm bên tai cậu “Đừng từ bỏ, cậu đẹp nhất là khi cậu hát, cậu biết không?” Khi đó, Chan Yeol ngồi ngoài, ôm trọn Baek Hyun che chở cho cậu. Mảnh kính vỡ đâm sâu vào lưng hắn. Baek Hyun được an toàn, điều trị tâm lí một thời gian lại quay về với ước mơ cũ. Đứng trên sân khấu.

            Giọng hát thiên thần của Baek Hyun gây tiếng vang lớn. Ngay từ khi mới ra mắt, cậu đã đánh gục không biết bao nhiêu thiếu nữ. Mọi người ngày đêm mê đắm cậu, đuổi theo cậu, săn lùng tin tức về cậu và các ca khúc mà cậu hát. Baek Hyun sống trong ánh hào quang, thỉnh thoảng nhớ Chan Yeol quay quắt. Nhưng rồi lịch làm việc dày đặc cuốn phăng cậu đi, cuốn cậu khỏi tình bạn tuổi 15 trong sáng không chút bụi mờ.

            Khi Baek Hyun nhận giải thưởng âm nhạc đầu tiên, công ty quản lí cuối cùng cũng đồng ý cho cậu thời gian quay về quê nhà thăm gia đình. Baek Hyun dành tất cả những ngày nghỉ hiếm hoi đó, chờ đợi Chan Yeol. Hắn nhất quyết không nói câu nào với cậu, chắc là giận cậu bỏ rơi hắn. Hoặc cũng có thể, hắn không yêu cậu. Vì không yêu, nên mới hờ hững với cậu đến vậy. Nên mới bất chấp trái tim, tình yêu cùng sự cầu xin của cậu, kiên quyết rời bỏ cậu mà đi. Baek Hyun vừa thương vừa hận Chan Yeol. Giấc mơ lớn nhất đời cậu nhờ hắn mới hoàn thành. Nhưng niềm tin cậu dày công xây dựng, do hắn, đổ vỡ hết cả rồi.

            Baek Hyun nhìn xuống dưới, toàn bộ đèn cổ vũ đều tắt. Fan hâm mộ kéo nhau ra về ngay cả khi nhạc còn chưa bật. Họ quay lưng với cậu. Tin tức Baek Hyun có bạn gái bị tung lên mạng. Cậu cùng cô gái đó hôn nhau trong xe. Cô ấy kéo cổ cậu xuống dây dưa nụ hôn sâu. Không ai biết tất cả chỉ là chiêu trò công ty quản lí dàn dựng cứu vớt chút danh tiếng cho cô gái kia, ngôi sao gần hết thời. Baek Hyun bị trở thành mồi thí nghiệm, bởi vì cậu hoàn toàn không có ai chống lưng trong giới showbiz phức tạp, hơn nữa độ nổi tiếng của cậu thì không cần bàn cãi. Ngay giữa đêm, Baek Hyun lái xe về nhà. Cậu vừa đánh vừa mắng Chan Yeol, tại sao hắn không giúp cậu? Giọng nói chết tiệt của hắn đâu rồi? Giọng nói dù trong tai nạn giao khủng khiếp nhất vẫn vô cùng bình tĩnh đâu rồi? Baek Hyun ném đồ loạn xạ, cậu ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh ngắt vừa khóc vừa gào. Không yêu mãi mãi là không yêu. Bởi vì không yêu, nên ChanYeol mới lặng im. Bởi vì không yêu, nên Chan Yeol mới hờ hững. Bởi vì không yêu, nên Chan Yeol một đời một kiếp chưa từng nghe tiếng Baek Hyun gọi mà quay lại.

            Các bác sĩ giữ chặt tay Baek Hyun ngăn hắn kích động, gia đình Chan Yeol đứng xung quanh. Đồng hồ điểm 12 giờ đêm, bước qua ngày mới. Bác sĩ trưởng khoa, người 7 năm nay chịu trách nhiệm điều trị cho Chan Yeol lặng lẽ bước lên, rút ống thở của hắn.

            Tạm biệt, Chan Yeol.

Năm Baek Hyun 15 tuổi, trên đường lên Seoul tham dự cuộc thi tuyển chọn của một công ty giải trí nổi tiếng, chiếc xe chở cậu bị một xe khác đâm phải. Cậu không nhớ gì cả, ngoài vòng tay người con trai cao hơn cố bao bọc lấy cậu, bảo vệ cậu được an toàn. Park Chan Yeol, 7 năm nay sống đời sống thực vật.

Baek Hyun, không yêu chính là không yêu. Bởi vì nếu yêu, sẽ làm khổ cậu. Nếu yêu, sẽ bắt cậu hy vọng. Nếu yêu, sẽ cản trở con đường thành công của cậu.

Baek Hyun, tạm biệt.

Một dòng nước mắt lăn xuống.

Park Chan Yeol rút ống thở.
            
            Ngôi sao nổi tiếng Byun Baek Hyun tự tử trong xe hơi riêng.
           
            Không yêu. Chính là. Không yêu.

                                                            24/7/2014

                                                            Joohie Ice



Ỉn Con Làm Visual

Hôm nọ mình đọc trên Twitter có hai chị nói chuyện với nhau, một chị hỏi mãi vẫn không nghĩ ra tại sao Kai lại được làm visual. Chị kia trả lời, giữa một dàn trai đẹp nó xấu nhất thì cho nó làm visual chứ sao. Mình tí sặc =))

Mình ít gọi Kai lắm, hay gọi Jong In cơ. Tới lúc quen thành Ỉn lúc nào không biết =)) Ngày xưa mình cũng không thích Kai, tại thấy thằng này da thì đen môi thì dày cơ bụng cũng chẳng phải loại rõ mồn một người thật ra mảnh khảnh bỏ cha =)) Mới sinh năm 94 mặt như bố đời thiên hạ, nghe đâu theo hình tượng sexy. Mình rất dị ứng với những thằng theo hình tượng sexy vì kinh nghiệm bao năm fan FTIsland đã rút ra kết luận anh leader Choi Jong Hoon sexy cho lắm cuối cùng ế chỏng ế chơ suốt ngày ngại ngại ngùng ngùng =)) Nên mình không ưa Kai một tí nào huhu T.T


Nhưng thích Exo được một thời gian, sau mấy ngày liền cày 12 tập Exo Show Time mới nhận ra, Kai được chọn làm visual cũng có cái lí của nó. Ai nghĩ vì Kai xấu nhất nên được chọn thì kệ họ, theo ý kiến cá nhân của mình lí do Kai làm visual là vì trời sinh thằng này mặt nét nào ra nét đấy rất dễ nhớ =)))) Có thể không nhớ tên nhưng chắc chắn sẽ nhớ mặt, trông khác hẳn với kiểu 5 đứa còn lại trong Exo trắng bóc trắng hơn cục bột, Kai lại quyến rũ phong trần. Và quan trọng là nó chỉ đứng thôi đã rất quyến rũ, không cần gồng mình xé áo, không cần áo mỏng quần bó. Cho dù nó cười hay nó nháy mắt hay nó đáng yêu hoặc thậm chí nó lên cơn điên dại =))))) Thì từ người nó vẫn có cái gì rất quyến rũ, mà lại là kiểu quyến rũ hiền lành chứ không phải quyến rũ dã thú =))


Tất nhiên nó chỉ mới là một đứa trẻ, nếu có một ai mà giây trước lạnh lùng trông đáng sợ giây sau cười rộ trông lại ngu ngu thì chắc chắn là Kim Jong In. Không biết có bao nhiêu bạn cảm giác giống mình, nhưng gọi Kai nghe chảnh chó khó ở chứ gọi Jong In lại như gọi thằng bạn hàng xóm bị đần =))) Bây giờ Kai có còn làm visual không, đối với mình chẳng quan trọng. Mình thích thằng nhóc ra sân bay ngái ngủ, đi chơi nói một câu Khoai con mình lăn ra cười bằng mười câu =)) Mình thích cái ánh mắt thiêu đốt người đối diện của Kai, thích thần thái không phải ai muốn là được tỏa ra từ người nó. Thích năng lượng tràn trề mà nó đem đến, mặc kệ hông đau, vẫn nhảy như thể không còn ngày mai nữa.


À nhưng tất nhiên vẫn có vài lời nhắn gửi đến Kai như này. 
Con ạ, thằng Khoai nhà cô nó ăn ngủ tốt lắm, nó giống Thánh Gióng lớn nhanh như thổi =)) Nên lắm khi nhìn hình ngày xưa con cao hơn nó mà giờ nó đã đè đầu cưỡi cổ con cô cũng xót thay cho con =)))) Hai đứa mày chơi thân với nhau cố mà bảo ban nhau nhé, đừng thằng nào tập luyện quá sức lăn đùng ra ốm thì mẹ lại ăn ngủ không yên. Gửi gắm con cô chơi với con cô yên tâm lắm. Thằng Khoai nó có lớn mà nó chưa khôn mấy đâu =)))) 


Và đừng có chọc Khoai điên lên con ạ, con cô trông ngu si chứ lúc giận nó đáng sợ lắm. Để nó thấy hình như này khéo nó lại cho con ăn khoai lang sống đến cuối đời đấy =)))))








Thứ Năm, 17 tháng 7, 2014

[HunHan] Là Em! Đều Là Em! - Chap 2

<Thề luôn là mình càng viết fic này càng thấy nó rất khó chưa bao giờ mình viết fic mà gặp phải một cái fic khó như này huhu nên các bạn nhớ theo dõi ủng hộ mình nhé!>


Các bác sĩ trong bệnh viện đều nói, nếu không bị mù, Se Hun nhất định sẽ rất đào hoa. Sau đó các bác sĩ lại nói, ngay cả khi bị mù, cậu vẫn may mắn chọn được người yêu nhỏ có gương mặt thu hút. Đúng là trời sinh một đôi.
Lu Han đem chuyện kể cho Se Hun nghe, tâm trạng đặc biệt vui vẻ. Hắn vẫn như một đốm lửa nhỏ sưởi ấm nơi này. Câu yêu thương chưa một lần thổ lộ, nhưng ai nhìn vào cũng biết đây chắc chắn là tình yêu. Cuối tuần Lu Han rảnh rỗi nấu thật nhiều món ngon mang đến. À, lớn hơn 4 tuổi nên hắn nấu ăn ngon hơn Se Hun gấp 4 lần luôn. 
- Này, lại đi đâu thế? Cậu rốt cuộc dỗ ngọt bác sĩ kiểu gì mà họ suốt ngày để cậu dắt tôi đi linh tinh vậy? - Se Hun nhảy dựng, nửa ngày trời ngoài đường ăn nào kem nào bánh, bụng cậu sắp căng tròn đi hết nổi mà Lu Han vẫn chưa chịu dừng. 
- Các đôi yêu nhau hay đến đây lắm. - Lu Han thoáng đỏ mặt, hắn hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành. 
Bờ sông Hàn tầm chập choạng tối vắng vẻ, ai cũng vội về nhà chuẩn bị cơm nước. Se Hun im lặng, cậu tận hưởng mọi khoảnh khắc chia sẻ cùng Lu Han. Hắn nói thế nào, cư xử cũng mới là một đứa trẻ. Va vấp cuộc đời chưa nhiều, tin tưởng ai liền phụ thuộc người đó bảo vệ mình. 
- Sao cậu không bao giờ nói yêu tôi? - Lu Han mè nheo. Chút chất cồn từ lốc bia mua vội khiến hắn ngà ngà say thì phải. 
- Yêu hay không, cần nói mới biết à? - Se Hun chậm chạp nhấp môi loại bia đã lâu cậu không dám đụng. 
- Cậu nói sẽ làm chỗ dựa cho tôi, tôi chính là mặt trời của cậu. Nhưng chưa từng nói lời yêu tôi. - Lu Han nhão nhoẹt, khi say hắn đặc biệt càng nhạy cảm. 
Nỗi chênh chao bất an vô cớ chặn ngang cổ họng Se Hun. Cậu tưởng tượng cách mình chết, chỉ còn mình Lu Han ở lại. Làm sao cậu dám gieo rắc tình yêu khi mà bệnh tình của bản thân mình cậu không kiểm soát nổi. 
- Tôi không thể nói những điều tôi không chắc chắn. 
Đó không hẳn là lời từ chối, hơn nữa khi ấy Lu Han nửa say nửa tỉnh. Se Hun chẳng ngờ hắn phản ứng rất dữ dội. Hắn tắt điện thoại, biến mất hoàn toàn. Trước khi bỏ đi không quên nhắn lại với bác sĩ "Bảo Se Hun hãy sống cho tốt". Với đôi mắt mù lòa, bắt cậu đi tìm hắn là điều không tưởng. Mới phật ý đã bốc hơi rồi sao?
Se Hun lén hút thuốc, bác sĩ tìm ra cậu thả ngọn khói vặn xoắn vào hư vô. Cậu đóng kịch thật giỏi, ai cũng tưởng Lu Han bận công việc vài ngày rồi sẽ tiếp tục như trước. Se Hun mới 20 tuổi, trưởng thành già dặn. Năm cậu 18, phát hiện trong não mình có một khối u. Vốn là trẻ mồ côi, cậu tưởng mình sẽ chết đau đớn và đơn độc. Nào ngờ bác sĩ đứng ra xin tổ chức từ thiện hãy cứu sống cậu. Se Hun thoát chết, nhưng khối u lớn dần chèn các dây thần kinh, khiến cậu mất khả năng nhìn. Se Hun đã không nhìn thấy gì cả, cuộc đời, sự nghiệp, tương lai. Cho tới khi Lu Han đập tan những mảng màu u tối. Nhưng ý nghĩa gì nữa đâu, Lu Han cũng bỏ đi rồi. 
- Ngày phẫu thuật đã được ấn định. Cậu cứ nghĩ kĩ xem. Nếu mắt cậu sáng mà cậu vẫn không chắc về tình yêu với Lu Han thì hãy nhường cơ hội phẫu thuật cho bệnh nhân khác. Không mấy người chịu bất chấp hết ở bên cậu như Lu Han đâu. Tin tôi đi, lúc tìm tôi gửi lời từ biệt, thần thái cậu ta tệ hơn bệnh nhân sắp chết.
Se Hun cực kì đau lòng, đều là do cậu cả. Tình yêu bắt đầu từ bệnh viện ư? Nếu không gặp cậu, phải chăng Lu Han sẽ hạnh phúc hơn?
Se Hun trải qua các xét nghiệm sức khỏe một mình. Cậu lại quay về là Se Hun lạnh lùng ảm đạm. Cậu dùng điện thoại Lu Han tặng gọi mãi gọi mãi vẫn không ai bắt máy. Qua ngày hôm nay, nếu chuyện tình này cứ vậy kết thúc, Se Hun cũng chẳng thể oán trách Lu Han.
Mãi tận khi ngồi lên taxi, Se Hun vẫn không biết mình định làm gì. Duy nhất một lần cậu nghe Lu Han nhắc hắn làm việc tại tầng 4 tòa nhà X. Bây giờ Se Hun đang đứng trước tòa nhà X, không chút ngại ngần trình bày:
- Bác bảo vệ làm ơn dắt cháu đi gặp Lu Han với. Cháu là bạn trai cậu ấy.
Ai nhận là bạn trai Lu Han thì không tin, chứ Se Hun là chắc chắn đúng. Cậu mặc áo thun đen quần jeans đơn giản mà vẫn vô cùng thu hút. Bác bảo vệ hơi ngạc nhien, Lu Han yêu một chàng trai mù sao?
- Se Hun? - Lu Han lắp bắp, hắn hoảng hốt lùi mấy bước, không dám tin vào mắt mình.
Se Hun đứng đó, đôi môi nở nụ cười hiền. Khoảnh khắc ngắn ngủi in hằn trong trí nhớ Lu Han. Đã từng có người trên thế giới này, vì hắn mà nở nụ cười chân thành nhất.
- Ơ Lu Han, ai vậy? - Bạn đồng nghiệp tò mò.
- Tôi là...
- Cậu ấy là em họ tôi. - Se Hun chưa kịp nói, Lu Han vội cướp lời.
- Tôi còn tưởng là người yêu. Quên mất giám đốc đã chấm cậu rồi. - Bạn đồng nghiệp thoải mái cười đùa, không để ý sắc mặt Se Hun tệ dần.
Lu Han níu khuỷu tay Se Hun, hắn phải giải thích. Hắn rất yêu cậu, nhưng cũng không thể để công việc bị ảnh hưởng. Gần đây nhờ giám đốc ưu ái, không ai dám chèn ép Lu Han. Khó khăn lắm mới vươn lên vị trí vững chắc, không thể buông tay từ bỏ. Thừa nhận Se Hun là người yêu chẳng khác nào Lu Han tự giẫm nát sự nghiệp vừa mới chớm.
- Cậu nghe tôi nói không hiểu hả? Giám đốc quý tôi. Thời đại này được cấp trên nâng đỡ là nhất đó. Sao cậu im lặng hoài vậy? Se Hun? - Lu Han dài giọng.
- Cứ làm những gì cậu thích ấy. Cậu còn cuộc đời của cậu mà. - Se Hun vuốt tóc Lu Han, lòng bàn tay cậu lạnh băng.
Lịch làm việc bận rộn cuốn phăn Lu Han đi, Se Hun tiếp tục cần mân chờ đợi kết quả xét nghiệm. Càng gần ngày phẫu thuật, sức khỏe cậu càng kém. Thường xuyên phải chuyền nước chống kiệt sức, uống từng vốc thuốc đủ màu. Se Hun gần như rơi vào trạng thái trầm cảm nhẹ. Cậu chạm lên đôi mắt mình, bởi vì nó, cậu chưa một lần được nhìn Lu Han, cũng thua kém người khác quá nhiều.
- Se Hun à, tôi mang bánh quế đến cho cậu này. - Lu Han ngồi trên giường nhún nhún.
- Về đi.
- Se Hun à, có cả trà sữa khoai môn cậu thích. - Lu Han vờ như không nghe.
- Tôi bảo cậu cút về đi. - Se Hun hét lớn, tiếng cậu dội lại đáng sợ vô cùng.
Lu Han, xin lỗi, tôi không cố ý làm tổn thương cậu. Chỉ là... Chỉ là...
- Tâm tính cậu tệ như thế dù phẫu thuật bao nhiêu lần cũng không thành công đâu.
- Tôi không biết, nghĩ tới Lu Han khiến tôi đau hơn cả cái chết.
Nửa đêm trời đổ cơn mưa tầm tã, Lu Han ngồi ngoài hành lang bệnh viện. Nửa muốn gõ cửa, nửa không dám. Vài tuần trước, phòng bệnh là chốn cậu tự do ra vào. Bây giờ bỗng chốc hóa xa lạ. Se Hun thay đổi nhanh chóng mặt, thoáng gần gũi, thoáng mờ nhạt. Yêu hay không yêu? Cần hay không cần? Lu Han tự tay vuốt tóc, khá lâu cậu chưa nhuộm tóc. Tóc cam xơ xác, chuyện yêu đương cũng theo đó xác xơ.
Lu Han nhàm chán gõ gõ bàn phím máy tính, hắn viết nguệch ngoạc tên Se Hun. Cậu nóng nảy, cáu gắt, bực bội, khó chịu. Lu Han vẫn bất chấp muốn về bên Se Hun.
Mệt mỏi chỉnh kênh tivi, chuyển từ phim tình cảm sang nhạc thiếu nhi, chai nước biển chậm rãi nhỏ giọt. Se Hun thiêm thiếp ngủ, cậu để mặc bản thân gầy rộc không thèm ăn uống gì.
- Chú Se Hun, chú Se Hun, chú mở tivi to quá át tiếng phòng con rồi. - Bọn trẻ con loi choi ồn ào đánh thức Se Hun thức dậy.
Vừa đúng lúc cô dẫn chương trình hốt hoảng "Đám cháy tại tòa nhà X hiện rất dữ dội. Đội cứu hỏa đang tích cực làm việc nhưng vẫn chưa có dấu hiệu khả quan. Chúng tôi sẽ cố gắng cập nhật tình hình."
Tòa nhà X? Se Hun giật phăng dây chuyền nước biển, tiếng bước chân gấp gáp và vội vã.
Mọi người xôn xao, không ai bận tâm để ý chàng trai mù vừa xuống taxi. Điện thoại cậu đổ chuông liên hồi.
- Lu Han? - Se Hun run rẩy.
- Tôi yêu cậu. Tin tôi, tôi yêu cậu.
- Cậu đang ở đâu? Ở đâu?
- Phòng làm việc.
Tiếng điện thoại rơi xuống nền đất. Vỡ tan.
Se Hun chen qua đám đông, cậu giận dữ cầm gậy dẫn đường đánh tất cả những ai dám cản cậu. Se Hun cố hồi tưởng đoạn đường lần trước đi cùng bác bảo vệ. Lửa nóng hừng hực, các mảng tường bong tróc dưới nhiệt độ cao khủng khiếp. Se Hun vấp chân té ngã, mùi máu tanh nồng. Cậu lồm cồm bò dậy, bàn tay bỏng rộp vì xác định phương hướng.
- Se Hun, Se Hun à. - Lu Han gào to đáp lời. Hắn hoảng loạn ngồi trong góc, cầu mong đội cứu hộ tìm ra mình. Bất chợt Lu Han nghe rõ ràng giọng Se Hun. Hắn vô thức đáp trả dù tự cười bản thân ảo tưởng.
Đống giấy tờ bắt lửa bùng cháy dữ dội, Lu Han ngạt thở, sức nóng khiến mắt hắn nhòe mờ. Đột nhiên cơ thể quen thuộc ấy xuất hiện, đổ dòng nước mát lạnh khắp người hắn.
- Lu Han, Lu Han, là cậu phải không? - Se Hun hỏi dồn, hắn thở phào nhẹ nhõm vì cậu vẫn còn sống. - Nhanh, tôi đưa cậu ra khỏi đây. - Se Hun đỡ Lu Han đứng dậy nhưng hắn cản cậu. Do bất cẩn lúc thoát thân, chân Lu Han bị một vết cắt khá sâu.
- Cậu ở đây là điều tuyệt vời nhất. - Lu Han thở nhẹ, hắn tháo cặp kính đen sành điệu Se Hun đeo ngụy trang xuống, rướn người chậm rãi hôn mắt Se Hun.
Hương anh đào phảng phất, âm thanh ồn ào huyên náo từ đám cháy lùi xa.
- Lu Han, tôi yêu cậu.
Đội cứu hộ phát hiện hai người vẫn bị mắc kẹt, Lu Han đã gần mê man vì thiếu không khí nhưng hắn nắm chặt tay Se Hun không buông. Lửa cháy mỗi lúc một to, mặt cả hai lấm lem bụi lẫn máu, khóe mắt cay xè.
- Chúng tôi cứu cậu trước rồi sẽ cứu bạn cậu. Coi chừng không kịp. - Đội bảo hộ gào thét lôi Lu Han đi.
- Không, mặc tôi. Không cần cứu tôi. Buông tôi ra. Buông ra. - Lu Han vùng vẫy. Se Hun gỡ tay Lu Han khỏi tay cậu, phong thái bình tĩnh lạ kì.
Mảng trần nhà thạch cao rơi xuống tạo thành bức tường lửa cao ngút giam Se Hun bên trong. Giữa biển lửa, đôi mắt cậu bỗng chốc nhìn rõ Lu Han đứng thất thần. Mái tóc cam nổi bật ngã khụy. Đừng khóc, mặt trời nhỏ của anh đừng khóc. Anh yêu em. Lu Han. Anh yêu em...


                                                                      18/7/2014

                                                                      Joohie Ice

Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014

Wu Yi Fan, trong mắt anh thì...?

Bài viết dưới đây mình viết hoàn toàn theo cảm nhận cá nhân, của một con fangirl thích ai đó vì vẻ ngoài, hoàn toàn không quan tâm đến chiều sâu suy nghĩ =)) Thật lòng luôn ngoại trừ FTIsland, tất cả những người mà mình thích sau này, hỏi mình hiểu họ bao nhiêu, mình đều không chắc chắn =))


Mình tìm được bức hình này trên Tumblr, lúc nhìn thấy nó mình bị đơ trong vòng vài giây là ít. Thật sự, mình không thích đàn ông Thiên Yết, nhưng lại cũng không ghét Diệc Phàm. 


Ờ người đẹp trai như này điên à mà ghét =)))) Mình chỉ nghĩ rằng đàn ông Thiên Yết quá bí ẩn, quá lạnh lùng, quá nhẫn tâm, quá hiểu bản thân và không cần người khác =)) Kiểu như khi mình lần đầu nhìn thấy Diệc Phàm, toàn cơ thể lạnh buốt không hiểu thằng này là thằng nào mà trông mặt lưu manh vãi đ' =)) Được mỗi cái đẹp trai chứ ngoài ra chắc chẳng được gì =)) Hóa ra đúng thế thật trời ạ =)))))


Phần nghiêm túc mà mình muốn nói đến ở đây chính là, đối với đàn ông cung Thiên Yết, hoặc chỉ đối với riêng Diệc Phàm, hoặc với tất cả đàn ông nói chung, sự nghiệp là trên hết. Nhìn đi ngẫm lại, quyết định rời nhóm cũng chẳng có gì là sai cả. Ở một tập thể 12 người, thời gian tỏa sáng của anh ta là rất ít. Dù anh ta đẹp trai như nam thần, cao 1m87, thì cũng không thể một mình độc chiếm camera được. Ngược lại anh ta bước ra ngoài, sân khấu là của anh ta, sàn diễn của anh ta. Đẹp trai khoai to không lo chết đói, sợ gì =)) Mình biết bàn về những chuyện này bây giờ quá muộn, không kịp tính thời sự nữa. Nhưng mình, cũng như Khoai con trai mình, đã chấp nhận rằng anh ta sẽ chẳng bao giờ quay về với Exo. Ngược lại bức hình đầu tiên mình up trên kia, Diệc Phàm trong mắt mình, nhất định sẽ là người cha tốt. Cái cách anh ta để cô bé đó thơm má, ấm áp, dịu dàng. Đàn ông bôn ba sự nghiệp, cuối cùng tìm về với gia đình nhỏ. Bây giờ anh ta còn trẻ, nhưng mình nghĩ rằng nếu ai được anh ta yêu, chắc chắn là cô gái hạnh phúc. Mình thì thích anh ta, không hiểu vẫn thích =)) Exo và Ngô Diệc Phàm, bây giờ đã thành hai phần tách biệt rồi. Mình thích Exo và vẫn thích Ngô Diệc Phàm, xét cho cùng đây cũng là cách nhiều bạn chọn. Chỉ mong các bạn đừng cay nghiệt, con cá nào ra biển lớn cũng để lại một giọt nước mắt thôi.

Dạ giờ mình xin phép phá sóng ngoài lề không liên quan =))))
Hôm nọ mẹ đọc trên kenh14.vn thấy bảo visual của Ếch Xô Ca là Chú Chó Chan và Khoai con mẹ hả =)))

<Hai visual chân chính vcc =))))>

Sự thật nó là như này cơ Khoai ạ =)))) Óp phít xồ vi du ồ ban đầu của Xô Ca là Kim Kai cơ, căn bản mặt cậu này rất thu hút rất quyến rũ mà nhảy lại còn đẹp nữa chứ =))


Có điều Khoai cũng biết tính Chú Chó Chan rồi đấy, suốt ngày bô bô cái mồm mình là visual rồi thì lại hay đi show này nọ bản mặt đại trà sắp tới còn đóng phim ít nhiều có một lượng người xem nhất định nhớ mặt nhớ tên. Với cả cất giọng lên người như mẹ cũng đổ chứ nói gì đến bao thiếu nữ =)) Được, phê duyệt visual =)) Mặc dù không chân chính lắm =))


Riêng Khoai =)))))))))
Người đ' gì hát không được nhảy không đẹp đi show cũng lủi lủi thế hả con =)) Xem Happy Camp người ta đã đẩy lên cái bục nam thần còn vô tư phát biểu "Em không hiểu sao em đứng đây nữa" xong bị đuổi về =)))) Mẹ dạy bao lần rồi cứ dõng dạc tuyên bố mặt em đẹp khoai em to ngại gì không làm nam thần =))))) Cả cái show mỗi con mặc sơ mi kẻ quá chừng chừng khí chất mà đầu óc ngu si quá không bật lên nổi =)) Coi chừng flop con nhé =)))) Mày thì flop mấy mẹ vẫn ưng mẹ vô tình nhặt được mẹ cũng ưng mẹ dặn thế thôi không có gì áp lực =))))) Sau thấy ăn bao nhiêu nuôi khoai với nuôi vẻ đẹp trai quá giờ nâng lên cho Khoai thành visual mà công nhận đẹp trai vãi luôn đẹp trai á khẩu đẹp trai không nói nên lời =)))) Người mẹ này có hai đứa con như Khoai với anh con thật mẹ không cần làm gì ở nhà ngắm hai đứa mày cũng sướng =))))))


Bức hình mẹ cháu đóng khung treo tường kỉ niệm năm đó xin cô giáo cho cháu lên biểu diễn văn nghệ lấy cái điểm phong trào mic cháu bị hư nhưng vì cháu đẹp trai quá các cô các bác cùng với ban giám hiệu và bạn bè không nỡ ra về còn cổ vũ cháu rất nhiệt tình =)) Mẹ cháu cảm ơn ạ =)))))))))))))





Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

[HunHan] Là Em! Đều Là Em! - Chap 1



Hành lang bệnh viện dài và sâu hun hút, tiếng gậy dẫn đường khô khốc vang lên giữa không gian cô quạnh. Se Hun dò dẫm từng bước, bây giờ chắc là đã khuya, cậu đang ở đâu thế này? Cố bám vào bờ tường nhưng tay cậu hoàn toàn mất phương hướng. Hơi hoảng sợ, Se Hun cất tiếng gọi "Bác sĩ, bác sĩ. Có ai ở đó không?" Chẳng ai đáp lời cậu. Se Hun lảo đảo, cậu buông cây gậy ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh băng. Từ ngày bị mù, chưa bao giờ cậu hoang mang thế này. Rõ ràng cậu chỉ vừa rời phòng bệnh mấy bước, tại sao đầu óc đột nhiên chếnh choáng quên cả đường về? "Cứu tôi, cứu tôi với!" Se Hun kêu khẽ, cổ họng cậu khô cứng không nói nổi thành câu.
- Ơ ơ cậu gì ơi, cậu làm sao thế? - Thanh âm trong trẻo vang lên. Se Hun cảm nhận được bàn tay ai đó ấm áp đỡ cậu dậy.
- Tôi mù. Phòng 204. - Se Hun mấp máy môi.
- Đi theo tôi. - Người nọ rất tự nhiên nắm lấy tay cậu, mùi thơm hoa anh đào phảng phất.
Là ai, mà giữa bệnh viện ngập ngụa thuốc sát trùng lại tỏa ra hương anh đào tinh khiết đến vậy?
Se Hun mò mẫm, đúng là phòng cậu rồi. Bức tượng trang trí hình nai nhỏ vẫn còn nguyên. Cậu cúi gập người nói lời cảm ơn, tha thiết muốn người nọ hãy để cậu nắm tay hắn lần nữa. Lòng bàn tay mềm mại, các ngón tay đan vào tay cậu vừa khít. Còn có giọng nói đáng yêu dễ chịu. Dù không nhìn thấy, Se Hun vẫn tưởng tượng ra đó hẳn phải là một chàng trai nhẹ nhàng, tinh tế.
- Tôi tên Lu Han, 24 tuổi. Hôm nay là lần đầu tiên đến đây khám sức khỏe. Vừa hay gặp cậu, chúng ta xem như có duyên rồi. - Người nọ liến thoắng, điệu cười khúc khích tựa mật ngọt chảy qua tai Se Hun. 
- Tôi là Se Hun, 20 tuổi. - Cậu kiệm lời giới thiệu. Hắn hơn cậu tới tận 4 tuổi, sao cách thể hiện lại giống học sinh cấp III quá vậy? Cậu không cam tâm, không thể gọi người này là anh được. 
- Tiếc thật, cậu không nhìn thấy tôi. - Lu Han dậm chân. Bỗng hắn níu tay cậu vuốt lên tóc mình. - Se Hun à, tóc tôi màu cam.
Se Hun lắng nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc. Văng vẳng bên tai cậu, lời Lu Han hào hứng. Mắt tôi rất đẹp, ai gặp cũng đều nói vậy. Lông mi cong dày, lại thêm ươn ướt. Mũi tôi không cao như điêu khắc, nhưng thuộc dạng nhỏ nhỏ thanh tú. Còn môi thì... Se Hun chầm chậm miết tay, cánh môi mỏng, dưới môi hình như có sẹo mờ. Chỉ sau lần đầu gặp gỡ, cậu đã thuộc hết đường nét trên gương mặt hắn. Thật kì lạ, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp người Se Hun. Lần đầu tiên cậu nở nụ cười trọn vẹn. 
Bác sĩ cẩn thận khám cho Se Hun, cậu mới 20 tuổi, lứa tuổi đầy hoài bão. Bác sĩ không nỡ bỏ mặc cậu. Thần thái Se Hun khá hơn nhiều, cậu không chống đối việc uống thuốc nữa. Ánh mắt cậu bớt đi mấy phần u tối ảm đạm. 
- Bác sĩ, giúp tôi được không? - Se Hun mở lời. - Nếu có ai hỏi tình trạng sức khỏe của tôi, bác sĩ cứ nói tôi bị mù bẩm sinh. 
Lu Han ào vào đời Se Hun như bão tố, phá tan hoang bức tường phòng vệ Se Hun dày công xây dựng. Không chút kiêng nể, không chút e dè. Đều đặn mỗi ngày gõ cửa phòng bệnh 204, lúc hát hò, lúc kể chuyện, lúc than mệt bắt Se Hun qua ghế ngồi còn mình thì độc chiếm cái giường nằm ngủ. Cậu không hề thấy phiền, ngược lại còn rất thoải mái. Hắn luôn tràn đầy sức sống, ỷ cậu mù nên càng không thèm giữ hình tượng. Se Hun nghe tiếng Lu Han húp nước mì xì xụp, Lu Han nghêu ngao hát đồng dao trẻ con. Cậu thường im lặng tận hưởng trò quậy phá của hắn, thỉnh thoảng cười lớn hoặc vỗ tay tán đồng. Hai người chẳng mấy chốc trở nên gắn bó.
Hôm nay, Lu Han đến trễ. Bọn trẻ con phòng bên đã tắt phim hoạt hình mà hắn vẫn chưa xuất hiện. Se Hun sốt ruột, cậu vớ lấy cây gậy dẫn đường, dò dẫm định tìm phòng bảo vệ gọi nhờ điện thoại cho Lu Han. Đôi khi Se Hun không hiểu cậu đang mong chờ điều gì? Tình yêu ư? Cậu cười nhạt. Với một kẻ mù không tiền bạc như cậu, tình yêu là thứ quá hoang tưởng và xa xỉ. Hơn nữa thời gian cậu quen biết Lu Han chưa lâu, gia cảnh hắn thế nào, tính cách hắn ra sao cậu không hề nắm rõ. Nghĩ vậy Se Hun quay đầu, từ bỏ ý định tìm kiếm. Không chừng người nọ chơi đùa chán đã vứt bỏ cậu rồi. 
- Se Hun, cậu đi đâu thế? Tôi sợ chết mất. - Lu Han lớn tiếng, vừa giận dữ vừa hờn dỗi. 
Nhưng cậu gạt tay hắn sang bên, không nói câu nào.
- Chắc cậu giận tôi hả? Tôi xin lỗi, tôi mải làm quên cả giờ giấc. 
Cậu vẫn lạnh băng. 
- Là mải chuẩn bị quà tặng cậu đó. - Lu Han nài nỉ. - Mở ra xem chút đi mà, xem chút thôi. Đi mà.
Se Hun miễn cưỡng cầm quà. Hắn tưởng cậu là trẻ con chắc? Khoan, chữ nổi à?
" Se Hun, chào cậu.
Tôi là Lu Han, 24 tuổi.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt mình đúng không? Cậu rất đẹp trai, rất có khí chất. Là kiểu đàn ông tôi thích ngắm nhất. 
Se Hun, từ nay xin cậu hãy chiếu cố tôi được không? Tôi vốn tưởng mình sẽ không sao, nhưng tôi còn quá trẻ con, không đủ can đảm đối diện với cuộc sống này một mình. Se Hun, xin cậu hãy trở thành chỗ dựa của tôi. Nhé? Se Hun? 
- Lu Han, lại đây. - Cậu khẽ gọi hắn, cố tỏ vẻ bình thản. 
Ngay khi mùi anh đào quấn quít mũi Se Hun, cậu nghiêng đầu, đặt lên tóc Lu Han một nụ hôn.
- Nghe nói tóc cậu màu cam? Vậy thì đây là chỗ dành riêng cho tóc cậu. - Se Hun vỗ vỗ vai mình, ngọt ngào lan tỏa tận tim.
Đêm đó Lu Han ngủ lại, nhiều đêm nữa hắn cũng ngủ lại. Bác sĩ y tá dần quen với hình ảnh mái tóc cam như đốm lửa nhỏ sưởi ấm phòng bệnh lạnh lẽo. Se Hun hoạt bát nói cười, cậu mở lòng đón nhận sự quan tâm từ mọi người xung quanh. Cậu tin rằng cuộc đời mình sắp bước qua chương mới. Lu Han quẩn quanh bên Se Hun, giữa hai người tồn tại mối quan hệ không cần ràng buộc, cứ thế nắm tay nhau.
- Bác sĩ, tôi muốn phẫu thuật. - Se Hun kiên quyết. - Làm ơn đừng để Lu Han biết. - Giọng cậu nhỏ dần. 
Se Hun hiểu rõ độ rủi ro của cuộc phẫu thuật, nhưng đây là cơ hội duy nhất giúp cậu đôi mắt. Và mạng sống. 
Lu Han tắt đèn. Đối với người mù như Se Hun tắt đèn mở đèn chẳng hề khác biệt. Có điều bây giờ là 8 giờ tối, thế nào hắn đã đòi đi ngủ rồi?
- Se Hun, hôm nay ở công ty có người bắt nạt tôi. Họ ép tôi hoàn thành cả đống công việc. Sau đó báo cáo với sếp do họ tự làm. Tôi chán ghét lắm, tôi muốn từ bỏ. - Lu Han dụi đầu vào vai Se Hun, cậu giống một cái cây ôm ấp vỗ về hắn. 
- Ngoan nào, thôi ngủ đi. - Se Hun xoa lưng Lu Han dỗ dành. Cậu phải mau chóng khỏe mạnh thoát khỏi bệnh viện chật chội này, thay hắn chống đỡ thế giới.
Lu Han níu lấy vạt áo Se Hun an yên say giấc. Hắn cuối cùng cũng không còn cô đơn nữa. 
Tiếng chuông báo thức vang lên, Lu Han bật dậy hào hứng. 
- Nhanh nhanh Se Hun, coi chừng không kịp. 
Haizz, Se Hun ngao ngán thở dài. Lu Han lớn hơn tôi 4 tuổi, cậu đúng là đứa trẻ không bao giờ lớn. 
Tay Lu Han ấm sực, hắn cẩn thận dắt Se Hun qua từng bậc thang. Làn gió mơn man mát lạnh, bởi sự nhạy cảm dư thừa, cậu nhanh chóng nhận ra hai người đang ở tầng thượng bệnh viện. Lu Han nhón chân, cậu cao hơn hắn cả cái đầu. Nụ hôn thoảng nhẹ rơi trên gò mà Se Hun, Lu Han thầm thì. 
- Tôi, chính là muốn cùng cậu ngắm cảnh mặt trời mọc. Lần đầu tiên trong đời, tôi tìm được ai đó thật lòng quan tâm tôi. Cậu không chê tôi gàn dở, không chê tôi thất thường. Mỗi đêm ôm tôi ngủ. Cậu không thể nhìn thấy mặt trời cũng chẳng sao. - Lu Han hơi ngừng lại, phía xa xa mặt trời bắt đầu ló dạng. - Tôi sẽ trở thành đôi mắt của cậu.
Lu Han nín thở trước cảnh tương huy hoàng, từng tia nắng nhảy nhót, bầu trời bừng sáng. Sau tất cả, nếu tin tưởng, không tình yêu nào mãi mãi là đường cụt. 
Vòng tay Se Hun vững chắc ôm trọn Lu Han từ đằng sau. 
- Tôi không nhìn thấy mặt trời cũng chẳng sao. Lu Han à, mặt trời của anh là ở trong tim em. 

                                         End chap 1.

                                                         12/7/2014
                                                            Joohie Ice

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Chuyện đặt tên con

Vì đây là blog cá nhân của mình nên mình có nhu cầu được lảm nhảm một tí =)) Trước giờ thật lòng mà nói blog rất chân chính luôn, quanh đi quẩn lại toàn fic =)) Sau đây mình xin phép giới thiệu mình là Joohie Ice, cô gái tự do nhất trên thế giới đồng thời là mẹ của hai cháu Thần và Khoai =))

Đây là chân dung hai cháu, Thần là anh còn Khoai là em :">




Thì nói chung hai thằng này chẳng được gì ngoài đẹp trai làm khổ mẹ =)) Chỉ có ở với mẹ chúng mày mới hô biến từ Vương Tuấn Khải và Ngô Thế Huân thành Thần với Khoai, Thần lại còn được làm anh dù Thần sinh năm 99 =)) Nói chung các chị các bà các cô tranh ai thì tranh, giành ai thì giành xin hãy để Thần và Khoai được làm con mẹ, con của riêng mẹ :">

Hồi mẹ mới tìm ra hai đứa ở giới showbiz đầy ắp pê đê thật ra mẹ chỉ ưng Thần làm con mẹ thôi =)) Nhưng sau một thời gian thất tình vật lên vật xuống mẹ nhận ra mẹ cứ ngoi mặt lên các trang mạng xã hội là ôi thôi Khoai giải trí cho mẹ =)) Lúc mẹ gần chia tay ngày nào cũng Youtube Google Twitter Facebook tìm tên Thần, xong mẹ chết mê chết mệt Thần, không đẹp trai không ăn tiền luôn đó =))


Mà mẹ nào ngờ đâu sa chân vào yêu con mới biết ngày xưa con như này cơ



Trông có khác đ' gì trẻ em cơ nhỡ miền núi không hả con =))))) Mẹ nuôi Thần lớn nhưng mẹ cũng không hiểu lúc nấu cơm cho con mẹ cho nhầm cái chất bột cám bột nở bột tăng trọng gì mà sau một đêm thức dậy con phút chốc đẹp trai phải nói nghiêng thùng đổ nước bao nhiêu em tha guốc tha dép =))))))) Mẹ đặt tên Thần trước với mong ước con hãy giữ mãi vẻ đẹp thần thánh nam thần của con, da trắng mặt xinh chung tình dễ bảo =)))))) Nuôi được thằng con 15 tuổi nó hát nó nhảy nó làm trò chưa được bao lâu đã thấy nó dắt người yêu về đòi ăn hỏi =)))) Mẹ rất ưng phong cách của Thần thích là phải nhích nói chung ngoài Vương Nguyên ra mẹ tuyệt đối không gả Thần cho ai nữa =))) Con cứ liệu hồn thương yêu em chờ hai đứa đủ tuổi đăng kí mẹ mang trầu cau sang nhà người ta liền aukaii con =)))

Thần thì mẹ khá yên tâm nên mẹ mới để con làm anh =)) Thật ra cái thằng lớn hơn con 5 tuổi chân chính visual mới là nỗi lo lớn nhất của mẹ =)))) Tiên sư mỗi lần gọi hồn ca sĩ không biết hát là xướng tên Oh Shi Xun đầu tiên =)))) 3 giờ sáng đi ngoài đường cũng là thằng dở này chứ không ai khác =)))) Vâng, đẹp trai, đẹp trai lắm =)))) Chừng này tuổi đầu rồi đi ị cũng không biết đi mặt luôn luôn trong trạng thái táo bón buồn ị hỏi sao mẹ yên tâm được đây Khoai =)))))


Cáp sần mẹ xin phép được đặt cho bức ảnh, mượn lời tác giả Ploy "Trong showbiz, đẹp trai là một tài năng" =))))))))) Đùa đấy con trai mẹ như này cơ mà

Hỏi mẹ vì sao đặt tên con là Khoai, mẹ giải thích ngay mặc dù mẹ biết ai nghe Khoai cũng nghĩ tới rổ khoai con giấu trong quần =))) Nhưng mẹ thì đơn thuần gọi con Khoai bởi mặt con ngu quá, đầu óc con cũng ngu nữa. Mẹ chẳng biết khi nào con mới trưởng thành. Năm con sinh nhật 20 tuổi mẹ thức đêm thức hôm lên Twitter trend cho con dù hồi đấy ấn tượng về con rất mờ nhạt, mẹ chỉ thích được cùng một ai đó trải qua tuổi 20 của họ vậy thôi. Bây giờ Khoai của mẹ lớn rồi, biết yêu từ hồi nứt mắt =))) Mẹ chỉ mong con hãy thành chỗ dựa cho các anh, vì con là người mạnh mẽ nhất. Lúc xảy ra chuyện con up dấu hỏi ngu si lên Insta, rồi khi chuyện qua đi con cũng là người đầu tiên chấp nhận sự thật. Cái Insta của con đúng là đại họa, gây có thai cho biết bao cô gái qua màn hình điện thoại máy tính =))))) Mẹ vô cùng quan ngại với phong cách chụp hình thiểu não của con =)) Thằng anh con và con khi chụp hình có thể làm ơn cười lên không, Thần up hình Weibo lần quái nào cũng lạnh lùng dằn mặt mẹ =)))) Tao yêu hai thằng chúng mày bằng nhau chúng mày đừng có mà tung hình ảnh gây biến lớn thu hút sự chú ý của mẹ nữa chúng mày có không làm gì mẹ vẫn yêu chúng mày cơ mà =)))))))))))))))

Khoai nhìn anh mà học tập, anh thích ai là cả ngày anh kề sát người đó tất cả xung quanh đều thành bóng đen =)) Mẹ tìm mãi mới ra cho Khoai một mối đại gia Bắc Kinh nên Khoai đừng để tuột mất Khoai nhé :">


Đấy thì mẹ cũng cảm ơn hai con, thời gian mẹ phải vượt qua nỗi đau thất tình chỉ có hai đứa là kề vai sát cánh bên mẹ. Hết thằng anh tới thằng em, thằng em hết trò vòng về thằng anh lại =)))) Mãi mãi hai con vẫn là Thần và Khoai của mẹ, mẹ yêu hai con rất nhiều <3

Trước khi kết thúc bài viết tâm sự mẹ trẻ mẹ hỏi thật hai đứa hai đứa bị gì đấy =)))))))

Thần, bình tĩnh con =))))


Khoai, ngứa chim à con =)))))))))))))))))