Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Chanbaek - MDP - Chap 2


Chap 2.


            Khi Chan Yeol thức dậy, ngập tràn bầu không khí đã là giọng hát của cậu nhóc kì lạ, nửa khó hiểu, nửa thân quen. Anh nheo mắt, mấy ngày nay anh cố tình gặng hỏi cậu nhóc tên gì nhưng cậu chẳng bao giờ chịu trả lời, bắt anh phải tự nhớ ra. Chỉ có giọng hát cao vút là không ngừng vang lên, vang lên mãi. Chan Yeol dần quen, anh cảm thấy dễ chịu, sau những giờ điều trị tâm lí, những viên thuốc an thần, mỗi cậu nhóc ấy làm anh bình yên. Kris thỉnh thoảng tạt ngang qua, mang theo cà phê và kẹo dẻo, cả anh ấy cũng từ chối tiết lộ tên cậu nhóc kia. Chan Yeol cố nhớ, song càng cố càng vô ích. Đầu óc anh trong khoảng thời gian khủng hoảng này, ngoài Oh Se Hun thì không còn ai. Cậu nhóc nhẹ nhàng mở cửa, ho sặc sụa vì khói thuốc lá anh vừa hút. Chan Yeol bật cười, đúng là trẻ con.
-          Bánh, nước trái cây, phô mai, sữa. Anh phải ăn hết cho em. – Cậu léo nhéo, trèo lên giường bệnh của Chan Yeol nhún nhảy. Anh quay lại nhìn cậu, hỗn hợp cảm xúc phức tạp. Với cách quan tâm ấm áp từ cậu, anh thật có lỗi bởi đã quên cậu là ai.
-          Nhóc con, hãy nói tên em đi. – Chan Yeol nài nỉ, đáp lại anh cậu nhóc nhìn ra xa buồn bã, những lời yêu thương trách móc tắc nghẹn nơi cổ họng.
Ở một nhân cách khác, một nhân cách xóa hẳn Byun Baek Hyun...
Diệc Phàm đón chào Baek Hyun bằng một bữa cơm đơn giản, anh theo thói quen vỗ nhẹ lưng cậu dỗ dành, cậu không nuốt trôi bất cứ thứ gì dù món nào cũng ngon tuyệt. Cậu nghĩ đến Chan Yeol, chàng trai cậu yêu đang cô đơn trong phòng bệnh, anh cần Se Hun chứ không cần cậu. Chắc là anh muốn gặp cậu ấy hơn, cậu không biết, song suy đoán của cậu ít khi sai. Baek Hyun ghét sự logic chính xách, Baek Hyun thậm ghét việc cậu nắm giữ phần xác Chan Yeol chứ không phải toàn bộ trái tim anh.
“Phía bên kia thành phố”, cậu nhóc nhắc đi nhắc lại cụm từ năm chữ đó với niềm tổn thương không che dấu. Khi hát cậu vỗ tay cười đùa vui vẻ bao nhiêu thì khi nhắc tới phía bên kia thành phố, cậu lại trầm ngâm buồn bã bấy nhiêu. Chan Yeol thường xuyên gắt gỏng, nơi có Oh Se Hun, tùy tiện nhắc tới chính là khiến anh bực dọc. Một lực cản vô hình ngăn anh nói về Oh Se Hun với cậu nhóc, anh sợ rằng cái tên xa lạ biến thành mũi dao xoáy sâu vào tim cậu. Chỉ đoán thế thôi, chứ anh đã hiểu cậu đâu.
Chan Yeol, em phải đi thêm bao lâu và bao xa để tìm lại anh của những ngày xưa cũ...?
-          Tôi không muốn cậu ấy đến phòng bệnh của mình nữa. À, đừng đến mỗi ngày. – Chan Yeol đề nghị, hơi ngại ngùng lúc bắt gặp Kris nhăn mặt.
-          Cậu ấy phiền lắm à?
-          Không, nhưng thật tội cho cậu ấy, lãng phí thời gian.
Kris đi vòng quanh Chan Yeol săm soi, vì sao chàng trai này tồn tại mãi trong nhân cách Chan Yeol của Se Hun mà không chuyển qua nhân cách Chan Yeol của Baek Hyun?
Oh Se Hun mặc đồng phục ngồi ở tiệm trà sữa, bình thản hút từng hạt trân châu mà đợi chờ, chờ đợi. Tiệm trà sữa là nơi Chan Yeol lần đầu hẹn hò với cậu ấy. Mỗi đồ uống thôi đã nói lên bản chất mối quan hệ, trà sữa ngọt ngào như mối tình trong veo. Còn cà phê, vị đắng tượng trưng cho toan tính, cho lời chia tay hụt hẫng và vô vàn đau đớn Baek Hyun đang chịu đây. Diệc Phàm với tay mở nhạc, không biết phải lựa lời nói với cậu nhóc đang phụng phịu ngồi cạnh mình thế nào?
-          Nhưng em sai ở đâu? – Baek Hyun gào, tình yêu của cậu hết đủ, giọng hát của cậu không còn là âm thanh Chan Yeol yêu thích.
Gặp gỡ nhau mỗi ngày, cậu mong mỏi gợi nhớ anh về cậu, phần anh, nó lại là việc chán ngắt lặp đi lặp lại.
-          Đây là Chan Yeol của Se Hun mà em. – Diệc Phàm mềm mỏng.
-          Chan Yeol của Se Hun thì chỉ yêu Se Hun thôi hả, không thể yêu em được sao? – Baek Hyun đạp chân vào xe, cơn giận bùng nổ nóng bừng mặt.
-          Chan Yeol của Se Hun không nhớ em, em đủ sức thay đổi trái tim cậu ấy không? – Diệc Phàm siết nhẹ những ngón tay cậu thon dài mảnh khảnh.
-          Vậy em sẽ thăm anh ấy lúc anh ấy ngủ. – Cậu thở dài buông xuôi.
Hết cây cầu nối giữa hai đầu thành phố, anh sẽ sống ở nhân cách nào và anh sẽ yêu ai hả Chan Yeol?
Kris thức cả đêm nghĩ ngợi, anh đã cho Chan Yeol uống rất nhiều thuốc, thử rất nhiều cách, nhưng Chan Yeol vẫn không chuyển qua nhân cách khác. Anh không chịu nổi việc Baek Hyun nhỏ bé bị dày vò. Trong phòng bệnh, cậu nhóc vẫn đang say sưa hát, cậu ấy có niềm tin dai dẳng rằng giọng hát sẽ đánh thức kí ức chôn sâu về cậu dưới tầng tầng lớp lớp kỉ niệm Chan Yeol cùng Se Hun xây dựng. Giọng cậu khản đặc, người gầy rộc vì lo lắng quá nhiều. Diệc Phàm kéo tay cậu đứng lên, anh không cho cậu bỏ ăn bỏ ngủ vì một người vốn không thể nhớ ra cậu là ai. Phương pháp chuyên môn còn chưa tác dụng, cớ gì cậu tự hành hạ bản thân đổi lấy những điều vô ích. Baek Hyun cúi gằm mặt, bóng dáng lủi thủi giữa hành lang bệnh viện mênh mông sâu hun hút. Tình yêu, một lần nữa, cướp đi hết những thứ cậu nâng niu tin tưởng, một trong số đó là lời hứa anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em của Chan Yeol. Anh ấy đã từng hứa, kể cả có xảy ra một tai nạn giao thông nghiêm trọng, đầu anh ấy va chạm mạnh xuống lòng đường, anh ấy cũng sẽ không quên cậu. Có thể quên mọi thứ, ngoại trừ Byun Baek Hyun. Nhưng rõ ràng cuộc đời này không phải lời hứa nào cũng là thật, giống như Chan Yeol, anh ấy nhớ mọi thứ, nhớ cả Oh Se Hun, và chỉ quên mỗi Baek Hyun.
-          Chúng tôi đã từng yêu nhau, phải không? – Giọng nói trầm đục vang lên buộc Kris rời mắt khỏi laptop. Từ “đã từng” nghe thật bi thương u uất.
-          Không. – Anh ấy lắc đầu. – Cậu nhóc luôn yêu cậu, thì quá khứ, thì hiện tại, và có lẽ cả thì tương lai nữa. Đã từng, dùng trong trường hợp này vô lí quá. – Môi của chàng bác sĩ tâm lí trẻ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng ẩn chút xót xa tuyệt đẹp.
Dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu Chan Yeol nhanh chóng bị anh gạt bỏ, anh đã nghĩ rằng tên cậu nhóc đó là Baek Hyun. Không chắc tại sao lại thế, nhưng vừa nhìn thấy cậu nhóc, tim anh vội vàng nhói lên đau đớn. Anh không thể gặp gỡ cậu ấy mỗi ngày, sớm muộn gì cũng sẽ yêu cậu ấy. Một người tên Baek Hyun, gắn liền với tiệm cà phê thơm lừng mùi sữa, với giọng hát cao vút đẹp đẽ hơn bất kì âm thanh nào khác, gắn liền với yêu thương chẳng cách gì gọi tên. Xuất hiện nhòe nhoẹt trong những lần đầu óc anh váng vất. Mà Chan Yeol, thì không muốn mình ngoài Oh Se Hun ra lại vấn vương thêm cái tên khác...
Sáng sớm đó, Kris phóng xe nhanh vượt qua cây cầu tráng lệ lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, anh cần đến trung học phổ thông Seoul kịp giờ. Anh quên cả chuyện cho Chan Yeol uống thuốc đúng liều, dặn dò các cô y tá trông chừng cậu ta, quên hết, duy nhất chỉ nhớ lịch hẹn với Se Hun. Mừng rỡ vì được tự do trong khuôn viên bệnh viện mà không bị ánh mắt của ai âm thầm dò xét, Chan Yeol bấm cầu thang máy lên sân thượng, nơi hiếm hoi yên tĩnh ở bệnh viện. Anh, cùng lắm chỉ là bị MDP, chứng đa nhân cách vốn người bận rộn căng thẳng hay gặp, mà đa nhân cách thì vẫn kiểm soát được hành vi của bản thân, không hiểu sao mọi người đối xử với anh như với bệnh nhân tâm thần. Nếu không phải vì chứng bệnh ngày càng có dấu hiệu trầm trọng, anh còn lâu mới chịu hạ cái tôi cao ngất của mình xuống mà nhập viện, ngày nào cũng hoa mắt bởi thuốc men.
“Theo một cơn gió nhẹ, anh lướt vào thế giới của em
Để làn gió trắng giang tay ôm ấp em
Em mỉm cười, hỏi anh từ đâu đến, anh nói rằng đó là một bí mật
Bởi vì chỉ cần chúng mình sánh bước bên nhau thế này, dù ở nơi đâu cũng là thiên đường
Anh sẽ không cho phép ai làm tổn thương em...”
Giai điệu quen thuộc vang lên như một cú va đập mạnh vào đầu Chan Yeol, anh lảo đảo bước lùi, chăm chú nhìn cậu nhóc tập hát. Quãng của bài hát khá cao, mà cậu nhóc nhỏ bé thì đã kiệt sức rồi, vậy nên cậu oằn người bám vào lan can tầng thượng, hát mãi, chỉ vì đó là bài hát mà người yêu cậu nói rằng anh ấy thích nhất. Chan Yeol sải chân chạy nhanh khỏi tầng thượng, không ai đuổi mà mồ hôi túa ra ướt đẫm trán, anh ngồi gục xuống sau cánh cửa. Lần đầu tiên, cảm giác khóe mắt buốt cay.
-          Anh là Kris, anh đến từ Canada. Và anh muốn hỏi em về Chan Yeol. – Se Hun vô thức nhắc lại lời Kris vừa giới thiệu như một cái máy. – Nhưng hơn cả tháng nay em mất liên lạc với Chan Yeol anh ạ.
-          Anh chỉ hỏi chuyện trước đây thôi, Chan Yeol và em là người yêu thật à? – Kris hớp một ngụm cà phê dài, cầu mong Se Hun đừng nổi giận vì câu hỏi khiếm nhã.
-          Ừ, song em đòi chia tay mà anh ấy không chịu. Em không phải gay nằm dưới, càng không chịu nổi tính khí nóng nảy thất thường của Chan Yeol. Anh ấy áp đặt em khủng khiếp, thấy vẻ ngoài em ẻo lả yếu đuốt suốt ngày dùng tiền mua đồ hàng hiệu cho em. Nhưng em chán lắm, dứt khoát đòi chia tay, có điều sau hôm bọn em cãi nhau nảy lửa thì anh ấy biến mất hẳn luôn. – Se Hun nhìn Kris bằng ánh mắt sắc lạnh, cậu nhóc 18 tuổi hóa ra đầy khí chất đàn ông.
“Chan Yeol tiết kiệm trời sợ anh ạ, sinh nhật em, mua chì kẻ mắt tặng em còn không gói vì tốn mấy xu lẻ ấy.” Lời Baek Hyun kêu ca nhanh chóng xuất hiện trong đầu Kris, kể ra thì người yêu nào cũng có thiệt thòi riêng. Chan Yeol tiết kiệm với Baek Hyun, nhưng cưng chiều cậu ấy bất kể sở thích ngông cuồng, cố gắng để cậu ấy làm theo tất cả điều cậu ấy mong mỏi. Kris thanh toán tiền trà sữa, tạm biệt Se Hun, có lẽ trong câu chuyện Chan Yeol mắc chứng MDP, tình tay ba không còn đáng lo nữa.
            Thái độ kì lạ nơi Chan Yeol không qua nổi mắt Kris, nhất là khi cứ nhắc Se Hun, cậu ta có vẻ giật mình hoảng loạn. Khác với sự hào hứng thường thấy, những mẩu chuyện liên quan đến Se Hun bắt đầu bị lảng tránh, hoặc rời rạc kể lể. 3 giờ chiều, tiếng nhạc dịu nhẹ cùng thanh âm mê hoặc, Chan Yeol nhanh chóng chìm sâu trong trạng thái thôi miên, phương pháp hữu hiệu nhất dùng chữa trị căn bệnh đa nhân cách.
            “ – Tên cậu là gì?
-          Park Chan Yeol.
-          Cậu bao nhiêu tuổi?
-          21.
-          Gia đình cậu gồm những ai?
-          Ba, mẹ... – Một khoảng im lặng khá lâu, dường như Chan Yeol muốn chống đối câu hỏi. – Và Baek Hyun.
Tiếng bút bi rơi xuống đất.
-          Baek Hyun là ai? – Kris mất bình tĩnh.
-          Lí do tôi sống. – Giọng Chan Yeol rất trầm, nhưng kiên quyết mạnh mẽ.”
Đoạn băng dừng ngang, Kris đập tay xuống bàn tức giận, chiếc ghế đối diện, Chan Yeol bình thản phát bực. Lời giải đáp lí do tại sao cậu ta mãi không chuyển qua nhân cách khác cuối cùng vô cùng đơn giản, cậu ta đã sớm chuyển đổi nhân cách, có điều giấu nhẹm đi. Cậu ta hoảng loạn khi nghe tên Se Hun vì nhân cách mới, nhân cách Chan Yeol của Baek Hyun, cậu ta có biết Se Hun là ai đâu. Chỉ kể qua những mẩu ghi chép vụn vặt Kris vứt bừa trên bàn làm việc trong phòng bệnh. Chan Yeol sợ hãi nếu Baek Hyun biết chuyện, anh sợ rằng mình không kìm lòng nổi mà kéo cậu về bên anh. Chan Yeol bây giờ không xứng đáng, hoàn toàn không xứng đáng. Dù Baek Hyun đã đúng, giọng hát của cậu thật sự có tác dụng với kí ức anh. Nó là nguyên nhân do đâu mà anh ngày càng hiểu rõ cả hai nhân cách, Chan Yeol của Se Hun và Chan Yeol của Baek Hyun. Kris lái xe chậm ngang qua quán cà phê, ngày đầu tiên Chan Yeol gặp Baek Hyun, quán cà phê chỉ thưa thớt khách. Đổi chủ, đổi phong cách, từ một quán cà phê trầm mặc trở thành vui nhộn sôi động nên lượng khách cũng đông hơn. Nơi đó, người siêu cấp siêu cấp tiết kiệm Chan Yeol đã có quyết định ngông nhất đời mình, gắn kết cả cuộc đời còn lại với một nhóc con kẻ mắt rất đậm. “Anh không thể trả cho em tiền lương cao như quán bar đó, nhưng sẽ trả cho em đầy đủ tiền lương vào mỗi cuối tháng.” Ý nghĩa của nó sâu xa hơn nhiều so với Baek Hyun hiểu, nó có nghĩa là anh dồn hết tiền lãi vốn dùng để tiết kiệm trả cho em, sau này tiền lương anh làm ra cũng sẽ đưa em quản lí. “Em hát ở quán cà phê của anh nhé.” Thật ra có nghĩa là “Em làm người yêu anh nhé.” Chan Yeol bật cười, Baek Hyun, em biết không, anh chỉ yêu mỗi mình em, duy nhất mỗi mình em.
Diệc Phàm chẳng nói gì cả, im lặng đếm ngày tháng trôi đi, anh đang cố công tìm hiểu tại sao Chan Yeol ban đầu nhất quyết không để Se Hun biết chuyện mình điều trị tâm lí, dần dần lại mặc kệ ai muốn đồn thổi gì thì đồn thổi. Còn nữa, rõ ràng yêu Baek Hyun, vậy mà luôn né tránh cậu. Giả vờ quên cậu, dù ngày nào cũng ngóng chờ giờ cậu tới thăm, thậm chí giả vờ ngủ để cậu hát cho nghe. Baek Hyun tiết lộ tên rồi, cậu nhóc ôm chầm Chan Yeol từ đằng sau, dụi đầu vào lưng anh vững chãi, nấc nghẹn ngào “Tên em là Byun Baek Hyun anh ạ, tên em là Byun Baek Hyun.” Chan Yeol đóng kịch không chút sơ hở, hành hạ Baek Hyun miệt mài cần mẫn tìm mọi cách khiến anh nhớ lại cậu. Cậu nắm chặt tay anh, nắm rất chặt, mắt buồn chìm trong nỗi mênh mang. Thôi thì Chan Yeol ơi, hãy để mình em yêu anh thôi...
“Giữa tôi và Oh Se Hun vốn không thể tồn tại mối tơ tình nào cả, cậu ta là em trai cùng cha khác mẹ với tôi. Năm tôi 1 tuổi, cha tôi bỏ mẹ con tôi ra đi theo nhân tình, là mẹ Se Hun bây giờ. Ông đã sống rất hạnh phúc, cưng chiều Se Hun, bỏ mặc mẹ con tôi sống trong cái xó ổ chuột gớm ghiếc giữa Seoul phồn hoa. Tôi lớn lên, vừa học vừa làm, tìm cách phá hoại toàn bộ những thứ cha tôi dày công xây dựng. Thằng nhóc Se Hun, lừa dễ như bỡn, nói vài câu đường mật đã hoàn toàn tin tưởng tôi. Tôi ngỡ rằng mục đích lớn nhất của tôi chỉ có khiến Se Hun cùng gia đình nó, gồm cha tôi và mụ đàn bà kia đau khổ là xong việc. Hóa ra, khi tôi gặp Baek Hyun mọi việc thứ thay đổi hoàn toàn. Tôi mất dần ý định trả thù, rằng cha tôi ác thì tự ông sẽ gặp quả báo, còn Se Hun, nó vốn không được tự lựa chọn gia đình mình sinh ra nên nó không liên quan. Rằng ai cũng có quyền được yêu, tôi không thể xem tình yêu như trò chơi. Tôi giấu Se Hun chuyện mình điều trị tâm lí là vì không muốn thằng bé mượn cớ đó chia tay tôi, tôi còn phải đẩy nó đến hoàn cảnh sống không bằng chết. Nhưng Baek Hyun, tình yêu trong veo không chút toan tính, tôi không mong đổ thêm đau khổ vào cuộc đời Se Hun nữa. Càng không muốn Baek Hyun rõ ràng, em ấy đã yêu kẻ khốn nạn như tôi.”
Đoạn băng ghi âm thật sự rất dài, về thời gian Chan Yeol lơ mơ nhớ Baek Hyun dù đa nhân cách, về đau khổ dằn vặt nhìn Baek Hyun ngay đó nhưng bất lực, về tình yêu Baek Hyun qua từng bài hát trong giai đoạn chứng MDP cao điểm hành hạ. Yêu một cậu nhóc chưa biết tên, đêm nào cũng xỉ vả bản thân điên rồ, đêm nào cũng nhắm chặt mắt nghe giọng cậu ấy, khát khao níu tay cậu ấy. Diệc Phàm đẩy nhẹ cửa, anh thở dài não nề, cảnh tượng giống hệt ngày đầu tiên anh đưa cậu đến phòng bệnh thừa nhận anh đang chịu trách nhiệm điều trị cho Chan Yeol. Baek Hyun luôn là người cuối cùng được biết sự thật, và những sự thật thì lúc nào cũng quá sức cậu chịu đựng.
-          Em hiểu rồi Diệc Phàm ạ, rằng Chan Yeol cư xử như quỷ dữ sau lưng em. Nhưng em chỉ hiểu vậy thôi, còn ngừng yêu anh ấy thì em không làm được. – Baek Hyun nức nở dữ dội.
Các nhân cách trong con người Park Chan Yeol, chúng đánh nhau để ở bên Byun Baek Hyun.Vậy nên dù là Chan Yeol của Se Hun hay Chan Yeol của Baek Hyun, thì Chan Yeol luôn yêu Baek Hyun. Điều kì lạ đã xảy ra, ở nhân cách nào, não bộ Chan Yeol vẫn ghi nhớ hình ảnh Baek Hyun...
-          Nghe anh này, anh yêu em. Anh là ai không quan trọng, quan trọng là anh rất yêu em. – Người con trai đứng khuất sau cánh cửa vội vàng lên tiếng, người con trai cao 1m85 có nụ cười tưng tửng, mái tóc nhuộm nâu hay để rối xù. Người con trai mà tên anh ấy, Park Chan Yeol, luôn đi cạnh tên cậu nhóc Byun Baek Hyun.

Joohie Ice - Ở ngôi nhà đông đá ấm áp của Tini NVTA <3

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét