Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Chanbaek - MDP - Chap 2


Chap 2.


            Khi Chan Yeol thức dậy, ngập tràn bầu không khí đã là giọng hát của cậu nhóc kì lạ, nửa khó hiểu, nửa thân quen. Anh nheo mắt, mấy ngày nay anh cố tình gặng hỏi cậu nhóc tên gì nhưng cậu chẳng bao giờ chịu trả lời, bắt anh phải tự nhớ ra. Chỉ có giọng hát cao vút là không ngừng vang lên, vang lên mãi. Chan Yeol dần quen, anh cảm thấy dễ chịu, sau những giờ điều trị tâm lí, những viên thuốc an thần, mỗi cậu nhóc ấy làm anh bình yên. Kris thỉnh thoảng tạt ngang qua, mang theo cà phê và kẹo dẻo, cả anh ấy cũng từ chối tiết lộ tên cậu nhóc kia. Chan Yeol cố nhớ, song càng cố càng vô ích. Đầu óc anh trong khoảng thời gian khủng hoảng này, ngoài Oh Se Hun thì không còn ai. Cậu nhóc nhẹ nhàng mở cửa, ho sặc sụa vì khói thuốc lá anh vừa hút. Chan Yeol bật cười, đúng là trẻ con.
-          Bánh, nước trái cây, phô mai, sữa. Anh phải ăn hết cho em. – Cậu léo nhéo, trèo lên giường bệnh của Chan Yeol nhún nhảy. Anh quay lại nhìn cậu, hỗn hợp cảm xúc phức tạp. Với cách quan tâm ấm áp từ cậu, anh thật có lỗi bởi đã quên cậu là ai.
-          Nhóc con, hãy nói tên em đi. – Chan Yeol nài nỉ, đáp lại anh cậu nhóc nhìn ra xa buồn bã, những lời yêu thương trách móc tắc nghẹn nơi cổ họng.
Ở một nhân cách khác, một nhân cách xóa hẳn Byun Baek Hyun...
Diệc Phàm đón chào Baek Hyun bằng một bữa cơm đơn giản, anh theo thói quen vỗ nhẹ lưng cậu dỗ dành, cậu không nuốt trôi bất cứ thứ gì dù món nào cũng ngon tuyệt. Cậu nghĩ đến Chan Yeol, chàng trai cậu yêu đang cô đơn trong phòng bệnh, anh cần Se Hun chứ không cần cậu. Chắc là anh muốn gặp cậu ấy hơn, cậu không biết, song suy đoán của cậu ít khi sai. Baek Hyun ghét sự logic chính xách, Baek Hyun thậm ghét việc cậu nắm giữ phần xác Chan Yeol chứ không phải toàn bộ trái tim anh.
“Phía bên kia thành phố”, cậu nhóc nhắc đi nhắc lại cụm từ năm chữ đó với niềm tổn thương không che dấu. Khi hát cậu vỗ tay cười đùa vui vẻ bao nhiêu thì khi nhắc tới phía bên kia thành phố, cậu lại trầm ngâm buồn bã bấy nhiêu. Chan Yeol thường xuyên gắt gỏng, nơi có Oh Se Hun, tùy tiện nhắc tới chính là khiến anh bực dọc. Một lực cản vô hình ngăn anh nói về Oh Se Hun với cậu nhóc, anh sợ rằng cái tên xa lạ biến thành mũi dao xoáy sâu vào tim cậu. Chỉ đoán thế thôi, chứ anh đã hiểu cậu đâu.
Chan Yeol, em phải đi thêm bao lâu và bao xa để tìm lại anh của những ngày xưa cũ...?
-          Tôi không muốn cậu ấy đến phòng bệnh của mình nữa. À, đừng đến mỗi ngày. – Chan Yeol đề nghị, hơi ngại ngùng lúc bắt gặp Kris nhăn mặt.
-          Cậu ấy phiền lắm à?
-          Không, nhưng thật tội cho cậu ấy, lãng phí thời gian.
Kris đi vòng quanh Chan Yeol săm soi, vì sao chàng trai này tồn tại mãi trong nhân cách Chan Yeol của Se Hun mà không chuyển qua nhân cách Chan Yeol của Baek Hyun?
Oh Se Hun mặc đồng phục ngồi ở tiệm trà sữa, bình thản hút từng hạt trân châu mà đợi chờ, chờ đợi. Tiệm trà sữa là nơi Chan Yeol lần đầu hẹn hò với cậu ấy. Mỗi đồ uống thôi đã nói lên bản chất mối quan hệ, trà sữa ngọt ngào như mối tình trong veo. Còn cà phê, vị đắng tượng trưng cho toan tính, cho lời chia tay hụt hẫng và vô vàn đau đớn Baek Hyun đang chịu đây. Diệc Phàm với tay mở nhạc, không biết phải lựa lời nói với cậu nhóc đang phụng phịu ngồi cạnh mình thế nào?
-          Nhưng em sai ở đâu? – Baek Hyun gào, tình yêu của cậu hết đủ, giọng hát của cậu không còn là âm thanh Chan Yeol yêu thích.
Gặp gỡ nhau mỗi ngày, cậu mong mỏi gợi nhớ anh về cậu, phần anh, nó lại là việc chán ngắt lặp đi lặp lại.
-          Đây là Chan Yeol của Se Hun mà em. – Diệc Phàm mềm mỏng.
-          Chan Yeol của Se Hun thì chỉ yêu Se Hun thôi hả, không thể yêu em được sao? – Baek Hyun đạp chân vào xe, cơn giận bùng nổ nóng bừng mặt.
-          Chan Yeol của Se Hun không nhớ em, em đủ sức thay đổi trái tim cậu ấy không? – Diệc Phàm siết nhẹ những ngón tay cậu thon dài mảnh khảnh.
-          Vậy em sẽ thăm anh ấy lúc anh ấy ngủ. – Cậu thở dài buông xuôi.
Hết cây cầu nối giữa hai đầu thành phố, anh sẽ sống ở nhân cách nào và anh sẽ yêu ai hả Chan Yeol?
Kris thức cả đêm nghĩ ngợi, anh đã cho Chan Yeol uống rất nhiều thuốc, thử rất nhiều cách, nhưng Chan Yeol vẫn không chuyển qua nhân cách khác. Anh không chịu nổi việc Baek Hyun nhỏ bé bị dày vò. Trong phòng bệnh, cậu nhóc vẫn đang say sưa hát, cậu ấy có niềm tin dai dẳng rằng giọng hát sẽ đánh thức kí ức chôn sâu về cậu dưới tầng tầng lớp lớp kỉ niệm Chan Yeol cùng Se Hun xây dựng. Giọng cậu khản đặc, người gầy rộc vì lo lắng quá nhiều. Diệc Phàm kéo tay cậu đứng lên, anh không cho cậu bỏ ăn bỏ ngủ vì một người vốn không thể nhớ ra cậu là ai. Phương pháp chuyên môn còn chưa tác dụng, cớ gì cậu tự hành hạ bản thân đổi lấy những điều vô ích. Baek Hyun cúi gằm mặt, bóng dáng lủi thủi giữa hành lang bệnh viện mênh mông sâu hun hút. Tình yêu, một lần nữa, cướp đi hết những thứ cậu nâng niu tin tưởng, một trong số đó là lời hứa anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em của Chan Yeol. Anh ấy đã từng hứa, kể cả có xảy ra một tai nạn giao thông nghiêm trọng, đầu anh ấy va chạm mạnh xuống lòng đường, anh ấy cũng sẽ không quên cậu. Có thể quên mọi thứ, ngoại trừ Byun Baek Hyun. Nhưng rõ ràng cuộc đời này không phải lời hứa nào cũng là thật, giống như Chan Yeol, anh ấy nhớ mọi thứ, nhớ cả Oh Se Hun, và chỉ quên mỗi Baek Hyun.
-          Chúng tôi đã từng yêu nhau, phải không? – Giọng nói trầm đục vang lên buộc Kris rời mắt khỏi laptop. Từ “đã từng” nghe thật bi thương u uất.
-          Không. – Anh ấy lắc đầu. – Cậu nhóc luôn yêu cậu, thì quá khứ, thì hiện tại, và có lẽ cả thì tương lai nữa. Đã từng, dùng trong trường hợp này vô lí quá. – Môi của chàng bác sĩ tâm lí trẻ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng ẩn chút xót xa tuyệt đẹp.
Dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu Chan Yeol nhanh chóng bị anh gạt bỏ, anh đã nghĩ rằng tên cậu nhóc đó là Baek Hyun. Không chắc tại sao lại thế, nhưng vừa nhìn thấy cậu nhóc, tim anh vội vàng nhói lên đau đớn. Anh không thể gặp gỡ cậu ấy mỗi ngày, sớm muộn gì cũng sẽ yêu cậu ấy. Một người tên Baek Hyun, gắn liền với tiệm cà phê thơm lừng mùi sữa, với giọng hát cao vút đẹp đẽ hơn bất kì âm thanh nào khác, gắn liền với yêu thương chẳng cách gì gọi tên. Xuất hiện nhòe nhoẹt trong những lần đầu óc anh váng vất. Mà Chan Yeol, thì không muốn mình ngoài Oh Se Hun ra lại vấn vương thêm cái tên khác...
Sáng sớm đó, Kris phóng xe nhanh vượt qua cây cầu tráng lệ lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, anh cần đến trung học phổ thông Seoul kịp giờ. Anh quên cả chuyện cho Chan Yeol uống thuốc đúng liều, dặn dò các cô y tá trông chừng cậu ta, quên hết, duy nhất chỉ nhớ lịch hẹn với Se Hun. Mừng rỡ vì được tự do trong khuôn viên bệnh viện mà không bị ánh mắt của ai âm thầm dò xét, Chan Yeol bấm cầu thang máy lên sân thượng, nơi hiếm hoi yên tĩnh ở bệnh viện. Anh, cùng lắm chỉ là bị MDP, chứng đa nhân cách vốn người bận rộn căng thẳng hay gặp, mà đa nhân cách thì vẫn kiểm soát được hành vi của bản thân, không hiểu sao mọi người đối xử với anh như với bệnh nhân tâm thần. Nếu không phải vì chứng bệnh ngày càng có dấu hiệu trầm trọng, anh còn lâu mới chịu hạ cái tôi cao ngất của mình xuống mà nhập viện, ngày nào cũng hoa mắt bởi thuốc men.
“Theo một cơn gió nhẹ, anh lướt vào thế giới của em
Để làn gió trắng giang tay ôm ấp em
Em mỉm cười, hỏi anh từ đâu đến, anh nói rằng đó là một bí mật
Bởi vì chỉ cần chúng mình sánh bước bên nhau thế này, dù ở nơi đâu cũng là thiên đường
Anh sẽ không cho phép ai làm tổn thương em...”
Giai điệu quen thuộc vang lên như một cú va đập mạnh vào đầu Chan Yeol, anh lảo đảo bước lùi, chăm chú nhìn cậu nhóc tập hát. Quãng của bài hát khá cao, mà cậu nhóc nhỏ bé thì đã kiệt sức rồi, vậy nên cậu oằn người bám vào lan can tầng thượng, hát mãi, chỉ vì đó là bài hát mà người yêu cậu nói rằng anh ấy thích nhất. Chan Yeol sải chân chạy nhanh khỏi tầng thượng, không ai đuổi mà mồ hôi túa ra ướt đẫm trán, anh ngồi gục xuống sau cánh cửa. Lần đầu tiên, cảm giác khóe mắt buốt cay.
-          Anh là Kris, anh đến từ Canada. Và anh muốn hỏi em về Chan Yeol. – Se Hun vô thức nhắc lại lời Kris vừa giới thiệu như một cái máy. – Nhưng hơn cả tháng nay em mất liên lạc với Chan Yeol anh ạ.
-          Anh chỉ hỏi chuyện trước đây thôi, Chan Yeol và em là người yêu thật à? – Kris hớp một ngụm cà phê dài, cầu mong Se Hun đừng nổi giận vì câu hỏi khiếm nhã.
-          Ừ, song em đòi chia tay mà anh ấy không chịu. Em không phải gay nằm dưới, càng không chịu nổi tính khí nóng nảy thất thường của Chan Yeol. Anh ấy áp đặt em khủng khiếp, thấy vẻ ngoài em ẻo lả yếu đuốt suốt ngày dùng tiền mua đồ hàng hiệu cho em. Nhưng em chán lắm, dứt khoát đòi chia tay, có điều sau hôm bọn em cãi nhau nảy lửa thì anh ấy biến mất hẳn luôn. – Se Hun nhìn Kris bằng ánh mắt sắc lạnh, cậu nhóc 18 tuổi hóa ra đầy khí chất đàn ông.
“Chan Yeol tiết kiệm trời sợ anh ạ, sinh nhật em, mua chì kẻ mắt tặng em còn không gói vì tốn mấy xu lẻ ấy.” Lời Baek Hyun kêu ca nhanh chóng xuất hiện trong đầu Kris, kể ra thì người yêu nào cũng có thiệt thòi riêng. Chan Yeol tiết kiệm với Baek Hyun, nhưng cưng chiều cậu ấy bất kể sở thích ngông cuồng, cố gắng để cậu ấy làm theo tất cả điều cậu ấy mong mỏi. Kris thanh toán tiền trà sữa, tạm biệt Se Hun, có lẽ trong câu chuyện Chan Yeol mắc chứng MDP, tình tay ba không còn đáng lo nữa.
            Thái độ kì lạ nơi Chan Yeol không qua nổi mắt Kris, nhất là khi cứ nhắc Se Hun, cậu ta có vẻ giật mình hoảng loạn. Khác với sự hào hứng thường thấy, những mẩu chuyện liên quan đến Se Hun bắt đầu bị lảng tránh, hoặc rời rạc kể lể. 3 giờ chiều, tiếng nhạc dịu nhẹ cùng thanh âm mê hoặc, Chan Yeol nhanh chóng chìm sâu trong trạng thái thôi miên, phương pháp hữu hiệu nhất dùng chữa trị căn bệnh đa nhân cách.
            “ – Tên cậu là gì?
-          Park Chan Yeol.
-          Cậu bao nhiêu tuổi?
-          21.
-          Gia đình cậu gồm những ai?
-          Ba, mẹ... – Một khoảng im lặng khá lâu, dường như Chan Yeol muốn chống đối câu hỏi. – Và Baek Hyun.
Tiếng bút bi rơi xuống đất.
-          Baek Hyun là ai? – Kris mất bình tĩnh.
-          Lí do tôi sống. – Giọng Chan Yeol rất trầm, nhưng kiên quyết mạnh mẽ.”
Đoạn băng dừng ngang, Kris đập tay xuống bàn tức giận, chiếc ghế đối diện, Chan Yeol bình thản phát bực. Lời giải đáp lí do tại sao cậu ta mãi không chuyển qua nhân cách khác cuối cùng vô cùng đơn giản, cậu ta đã sớm chuyển đổi nhân cách, có điều giấu nhẹm đi. Cậu ta hoảng loạn khi nghe tên Se Hun vì nhân cách mới, nhân cách Chan Yeol của Baek Hyun, cậu ta có biết Se Hun là ai đâu. Chỉ kể qua những mẩu ghi chép vụn vặt Kris vứt bừa trên bàn làm việc trong phòng bệnh. Chan Yeol sợ hãi nếu Baek Hyun biết chuyện, anh sợ rằng mình không kìm lòng nổi mà kéo cậu về bên anh. Chan Yeol bây giờ không xứng đáng, hoàn toàn không xứng đáng. Dù Baek Hyun đã đúng, giọng hát của cậu thật sự có tác dụng với kí ức anh. Nó là nguyên nhân do đâu mà anh ngày càng hiểu rõ cả hai nhân cách, Chan Yeol của Se Hun và Chan Yeol của Baek Hyun. Kris lái xe chậm ngang qua quán cà phê, ngày đầu tiên Chan Yeol gặp Baek Hyun, quán cà phê chỉ thưa thớt khách. Đổi chủ, đổi phong cách, từ một quán cà phê trầm mặc trở thành vui nhộn sôi động nên lượng khách cũng đông hơn. Nơi đó, người siêu cấp siêu cấp tiết kiệm Chan Yeol đã có quyết định ngông nhất đời mình, gắn kết cả cuộc đời còn lại với một nhóc con kẻ mắt rất đậm. “Anh không thể trả cho em tiền lương cao như quán bar đó, nhưng sẽ trả cho em đầy đủ tiền lương vào mỗi cuối tháng.” Ý nghĩa của nó sâu xa hơn nhiều so với Baek Hyun hiểu, nó có nghĩa là anh dồn hết tiền lãi vốn dùng để tiết kiệm trả cho em, sau này tiền lương anh làm ra cũng sẽ đưa em quản lí. “Em hát ở quán cà phê của anh nhé.” Thật ra có nghĩa là “Em làm người yêu anh nhé.” Chan Yeol bật cười, Baek Hyun, em biết không, anh chỉ yêu mỗi mình em, duy nhất mỗi mình em.
Diệc Phàm chẳng nói gì cả, im lặng đếm ngày tháng trôi đi, anh đang cố công tìm hiểu tại sao Chan Yeol ban đầu nhất quyết không để Se Hun biết chuyện mình điều trị tâm lí, dần dần lại mặc kệ ai muốn đồn thổi gì thì đồn thổi. Còn nữa, rõ ràng yêu Baek Hyun, vậy mà luôn né tránh cậu. Giả vờ quên cậu, dù ngày nào cũng ngóng chờ giờ cậu tới thăm, thậm chí giả vờ ngủ để cậu hát cho nghe. Baek Hyun tiết lộ tên rồi, cậu nhóc ôm chầm Chan Yeol từ đằng sau, dụi đầu vào lưng anh vững chãi, nấc nghẹn ngào “Tên em là Byun Baek Hyun anh ạ, tên em là Byun Baek Hyun.” Chan Yeol đóng kịch không chút sơ hở, hành hạ Baek Hyun miệt mài cần mẫn tìm mọi cách khiến anh nhớ lại cậu. Cậu nắm chặt tay anh, nắm rất chặt, mắt buồn chìm trong nỗi mênh mang. Thôi thì Chan Yeol ơi, hãy để mình em yêu anh thôi...
“Giữa tôi và Oh Se Hun vốn không thể tồn tại mối tơ tình nào cả, cậu ta là em trai cùng cha khác mẹ với tôi. Năm tôi 1 tuổi, cha tôi bỏ mẹ con tôi ra đi theo nhân tình, là mẹ Se Hun bây giờ. Ông đã sống rất hạnh phúc, cưng chiều Se Hun, bỏ mặc mẹ con tôi sống trong cái xó ổ chuột gớm ghiếc giữa Seoul phồn hoa. Tôi lớn lên, vừa học vừa làm, tìm cách phá hoại toàn bộ những thứ cha tôi dày công xây dựng. Thằng nhóc Se Hun, lừa dễ như bỡn, nói vài câu đường mật đã hoàn toàn tin tưởng tôi. Tôi ngỡ rằng mục đích lớn nhất của tôi chỉ có khiến Se Hun cùng gia đình nó, gồm cha tôi và mụ đàn bà kia đau khổ là xong việc. Hóa ra, khi tôi gặp Baek Hyun mọi việc thứ thay đổi hoàn toàn. Tôi mất dần ý định trả thù, rằng cha tôi ác thì tự ông sẽ gặp quả báo, còn Se Hun, nó vốn không được tự lựa chọn gia đình mình sinh ra nên nó không liên quan. Rằng ai cũng có quyền được yêu, tôi không thể xem tình yêu như trò chơi. Tôi giấu Se Hun chuyện mình điều trị tâm lí là vì không muốn thằng bé mượn cớ đó chia tay tôi, tôi còn phải đẩy nó đến hoàn cảnh sống không bằng chết. Nhưng Baek Hyun, tình yêu trong veo không chút toan tính, tôi không mong đổ thêm đau khổ vào cuộc đời Se Hun nữa. Càng không muốn Baek Hyun rõ ràng, em ấy đã yêu kẻ khốn nạn như tôi.”
Đoạn băng ghi âm thật sự rất dài, về thời gian Chan Yeol lơ mơ nhớ Baek Hyun dù đa nhân cách, về đau khổ dằn vặt nhìn Baek Hyun ngay đó nhưng bất lực, về tình yêu Baek Hyun qua từng bài hát trong giai đoạn chứng MDP cao điểm hành hạ. Yêu một cậu nhóc chưa biết tên, đêm nào cũng xỉ vả bản thân điên rồ, đêm nào cũng nhắm chặt mắt nghe giọng cậu ấy, khát khao níu tay cậu ấy. Diệc Phàm đẩy nhẹ cửa, anh thở dài não nề, cảnh tượng giống hệt ngày đầu tiên anh đưa cậu đến phòng bệnh thừa nhận anh đang chịu trách nhiệm điều trị cho Chan Yeol. Baek Hyun luôn là người cuối cùng được biết sự thật, và những sự thật thì lúc nào cũng quá sức cậu chịu đựng.
-          Em hiểu rồi Diệc Phàm ạ, rằng Chan Yeol cư xử như quỷ dữ sau lưng em. Nhưng em chỉ hiểu vậy thôi, còn ngừng yêu anh ấy thì em không làm được. – Baek Hyun nức nở dữ dội.
Các nhân cách trong con người Park Chan Yeol, chúng đánh nhau để ở bên Byun Baek Hyun.Vậy nên dù là Chan Yeol của Se Hun hay Chan Yeol của Baek Hyun, thì Chan Yeol luôn yêu Baek Hyun. Điều kì lạ đã xảy ra, ở nhân cách nào, não bộ Chan Yeol vẫn ghi nhớ hình ảnh Baek Hyun...
-          Nghe anh này, anh yêu em. Anh là ai không quan trọng, quan trọng là anh rất yêu em. – Người con trai đứng khuất sau cánh cửa vội vàng lên tiếng, người con trai cao 1m85 có nụ cười tưng tửng, mái tóc nhuộm nâu hay để rối xù. Người con trai mà tên anh ấy, Park Chan Yeol, luôn đi cạnh tên cậu nhóc Byun Baek Hyun.

Joohie Ice - Ở ngôi nhà đông đá ấm áp của Tini NVTA <3

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Chanbaek - MDP


                             MDP
[Joohie Ice] Mình đã viết MDP rất giản đơn, hơn rất nhiều so với những gì mình dự định. Đây là lần đầu mình viêt fanfic ChanBaek, cùng với sự xuất hiện chớp nhoáng của Kris và Oh SeHun, nên đọc chậm một chút nhé <3

                Một ngày nọ, rất đẹp trời, Chan Yeol đã nói với Baek Hyun là có lẽ họ dừng lại ở đây thôi. Anh và cậu chẳng nên yêu nhau thêm nữa, đơn giản vì Baek Hyun đã hết đủ với những thứ Chan Yeol cần. Anh phải đi, đi đến nơi nào đó, tìm một ai đó, người phù hợp với anh hơn cậu. Baek Hyun mở to mắt nhìn Chan Yeol, những ngón tay thon dài của cậu theo thói quen đưa lên khóe môi Chan Yeol vẽ thành một nụ cười. Lúc ấy cậu mới nhận ra, một thời gian dài trước khi chia tay, cậu đã mơ hồ cảm nhận được sự rạn nứt nơi chuyện tình này. Cậu không còn nhìn thấy nụ cười ấm áp hơn ánh mặt trời của Chan Yeol nữa, anh hay cau có với cậu, anh hay gắt gỏng dù cậu mắc lỗi chẳng đáng gì. Cậu hát, cậu nói yêu anh, cậu ôm anh khúc khích, tất cả tất cả, anh đều trả lại cho cậu ánh mắt thiếu thiện cảm. Chan Yeol bỏ đi, bỏ rơi Baek Hyun, khóe mắt cậu cay buốt, song cậu biết câu chuyện đang đi đúng theo chiều hướng mà tự nó chọn lựa. Và Baek Hyun, người ở lại luôn là người đau khổ, không biết làm gì ngoài yếu đuối khóc lóc mỗi đêm tới kiệt sức khó thở. Cậu bị gay, và ở thế giới của gay, tìm được một người khiến mình yêu hơn cả bản thân thật đáng trân quý biết bao.
                Chan Yeol nhẹ tênh một lời chia tay, Baek Hyun cũng không hề giữ lại. Chỉ trái tim rỉ máu, Baek Hyun bắt đầu đi tìm, nguyên nhân của sự tan vỡ là do đâu?
                Baek Hyun là một cậu bé ưa nhìn, hay nói đúng hơn, vô cùng xinh đẹp. Cậu nhỏ nhắn, hơi gầy, nhưng làn da trắng sữa và có đôi mắt lấp lánh cười. Chan Yeol gặp Baek Hyun lần đầu tiên, khi cậu đột nhiên hát toáng lên giữa quán cà phê vắng khách. Anh ngạc nhiên chăm chăm nhìn cậu, đọng lại trong đầu là hình ảnh một cậu bé kẻ eyeliner đậm nhưng vẫn không giấu nổi nét ngây thơ. Hóa ra Baek Hyun muốn đi hát trong một quán bar mà cậu chưa đủ tuổi, trẻ con tham lam, nghĩ cách kiếm tiền càng nhanh càng tốt. Chan Yeol xoa xoa mái tóc nâu cắt tỉa gọn gàng của cậu “Anh không thể trả cho em tiền lương cao như quán bar đó, nhưng sẽ trả cho em đầy đủ tiền lương vào mỗi cuối tháng. Em hát ở quán của anh nhé?” Baek Hyun bĩu môi, nghĩ rằng chàng trai này chẳng qua cũng chỉ bị vẻ bề ngoài của cậu mê hoặc, không tốt đẹp điểm nào cả. Sau này mới biết, khoản tiền lương mà Baek Hyun nhận được là quyết định ngông nhất của Chan Yeol, một người siêu cấp siêu cấp tiết kiệm. Nụ cười gượng gạo nở trên môi cậu, quán cà phê cũ đã treo biển “Nghỉ”. Một phần tình yêu Baek Hyun nâng niu để lại đó, một phần kỉ niệm với chàng trai cậu yêu thương nhất đời để lại đó. Park Chan Yeol, sau khi gieo rắc vào đời Byun Baek Hyun quá nhiều tình yêu, có nhớ gì không?
            Bạn thân của Baek Hyun là người Trung Quốc, anh ấy du học ở Canada chuyên về điều trị tâm lí. Hôm đầu tiên họ gặp lại nhau, Diệc Phàm đã than phiền thanh niên Hàn Quốc ngày càng mắc nhiều chứng bệnh lạ mà người dân nước khác hiếm gặp. Baek Hyun nhấp môi cà phê nóng, câu nói bật ra tới miệng cuối cùng kìm lại được “Anh chữa bệnh thất tình giúp em được không?” Kể ra thì nếu Diệc Phàm không đi Canada du học, có khi Baek Hyun đã yêu anh. Anh cao hơn Chan Yeol, mái tóc nhuộm màu vàng sáng hơn Chan Yeol, anh đối với cậu cũng tốt gấp trăm gấp ngàn lần Chan Yeol. Chỉ có trái tim cậu là không thể chấp nhận anh sau khi đã mang đầy hình ảnh Chan Yeol. 2 tuần từ ngày Chan Yeol đòi chia tay, dường như các dây thần kinh cùa Baek Hyun vẫn chưa hoạt động bình thường lại, cậu thường xuyên mất ngủ, mà chợp mắt một chút là cảnh chia tay lại tái diễn trong đầu. Diệc Phàm gõ gõ mặt bàn thu hút sự chú ý của Baek Hyun, anh cau mày khó chịu vì cậu cứ ngơ ngơ gật đầu vô thưởng vô phạt tán đồng lời anh nói.
-          Đưa em đến một nơi được không? – Baek Hyun chủ động đề nghị.
-          Đi đâu?
-          Phía bên kia thành phố. Anh thấy cây cầu đó chứ, nó ngắn thôi, nhưng phía bên kia thành phố Chan Yeol cùa em có một cuộc sống khác hoàn toàn. Em muốn xem thử, gia đình anh ấy, người yêu anh ấy mang tặng anh ấy cái gì mà tình nhân như em không thể?
Baek Hyun run run, cậu kẻ mắt, kẻ rất đậm. Nhưng mắt có nói dối bao giờ, sự vụn vỡ và đáy đau thương, Baek Hyun biết cách nào che dấu.
Diệc Phàm chậm rãi lái xe, thỉnh thoảng nhìn qua cậu nhóc nhỏ bé ngồi ghế bên cạnh. Thời gian đã làm cho cậu nhóc trưởng thành lên nhiều, hay thở dài và thôi vô tư lự. Hoặc tình yêu đã bào mòn sư trong sáng nơi cậu nhóc Byun Baek Hyun mà Diệc Phàm từng quen. Song chứng kiến thay đổi đó, Diệc Phàm thở phào nhẹ nhõm. Năm ấy, khi Baek Hyun chuyển đến Trung Quốc học dưới dạng học sinh trao đổi, cậu tự dưng bám dính lấy anh. Anh ban đầu phiền phức bao nhiêu, càng lúc lại càng yêu mến cậu bấy nhiêu. Nên du học Canada, đối với anh mà nói vừa là cơ hội vừa là nỗi lo sợ. Baek Hyun đã không chờ đợi, vì giữa anh và cậu ấy không có chút ràng buộc nào. Phía bên kia thành phố, Baek Hyun nói nỗi đau của cậu ấy nằm ở đó, ở phần thành phố mà cậu ấy chưa từng gắn bó trong bất kì giai đoạn nào. Nhưng chẳng phải sách vở hay nói đó sao, đôi khi ta yêu thương ghét bỏ một nơi, chỉ bởi vì nơi đó có người ta yêu thương ghét bỏ. Trùng hợp thay, Park Chan Yeol cũng là tên bệnh nhân anh vừa nhận điều trị.
-          Em đã đúng, Diệc Phàm ạ, đây là lần đầu em ghét sự logic của mình. Anh ấy rời bỏ em, bởi vì Oh Se Hun. – Baek Hyun vẽ nguệch ngoạc lên cửa kính xe ô tô, xuyên qua cửa kính, cậu chỉ anh thấy một căn nhà gỗ nổi bật với cửa màu đỏ. Thấp thoáng trong căn nhà, một cậu nhóc hình như đang tưới cây.
Diệc Phàm kéo tay Baek Hyun, ép cậu đối diện với anh. Anh vỗ nhẹ lên lưng cậu, mới bấy nhiêu thôi mà cậu đã tin tưởng thổn thức. Chan Yeol à, Chan Yeol ơi, em thua Se Hun ở điểm nào cơ chứ? Cậu ta yêu anh, em thì không yêu sao? Cậu ta thương anh, em thì không thương sao? Cậu ta tốt với anh, em thì xấu chắc? Cậu ta có biết nấu anh ăn, hát anh nghe, ban đêm vùi đầu vào ngực anh say giấc? Nói đi Chan Yeol, bên này và bên kia thành phố, Byun Baek Hyun và Oh Se Hun, ở đâu anh trọn vẹn hạnh phúc, em liền cho anh ở đó. Không ngăn cản, không níu kéo, cũng không tổn thương. Em chỉ sợ... Sợ rằng... Park Chan Yeol, sợ em nuông chiều anh quen thói, nay không ai nuông chiều anh...
Baek Hyun để rơi điện thoại trên xe Diệc Phàm, màn hình nền vẫn là hình cậu và Chan Yeol. Anh điếng người. Trái đất này vốn tròn, Seoul hóa ra càng nhỏ bé. Anh phóng to bức hình nhìn kĩ, không thể nhầm lẫn, rõ ràng chính là cậu ta. Diệc Phàm đêm hôm khuya khoắt bấm chuông nhà Baek Hyun inh ỏi, cậu vừa ra mở cửa đã đột ngột ôm chầm lấy cậu “Bạch Hiền, sẽ vất vả lắm, nếu em cứ tiếp tục yêu Chan Yeol.” Anh luôn gọi cậu là Bạch Hiền khi hai người còn ở Trung Quốc, nhưng du học về, anh bỏ kiểu gọi cũ đi. Vừa nghe giọng Diệc Phàm âm điệu kì lạ, Baek Hyun lo lắng đẩy nhẹ anh, cậu hỏi dồn, mắt long lanh muốn khóc “Anh quen Chan Yeol? Anh có quen Chan Yeol?” Diệc Phàm chăm chú nhìn cậu, anh khẽ lắc đầu, cũng không thể hiểu tại sao mình lại che dấu điều đáng lẽ nên nói cậu biết càng sớm càng tốt. Đêm đó anh ngủ lại nhà Baek Hyun, mặc dù năm bên cạnh cậu, chung giường, song mãi cũng chẳng chợp mắt nổi. Ánh sáng từ chiếc đồng hồ trên đầu giường báo đã quá nửa đêm, Diệc Phàm khẽ cựa mình, Baek Hyun dường như cũng chưa ngủ. Vì mỗi lần ngủ say, cậu đều phát ra tiếng ư ử ở cổ họng, anh không chắc cậu còn giữ âm thanh đáng yêu đó hay không, nhưng anh nghe cậu thì thầm.
“Diệc Phàm, Chan Yeol rời xa em, em chưa đủ đau khổ hay sao? Vậy mà anh còn bỗng dưng khiến em hy vọng rằng anh quen Chan Yeol, rằng anh biết chút gì đó về lí do Chan Yeol chia tay em. Em nghe nói Chan Yeol đã rất mệt mỏi vì phải che dấu em với Se Hun, còn em thì chưa bao giờ nghi ngờ anh ấy, nên hoàn toàn không dò xét thái độ kì lạ của anh ấy. Chan Yeol cười rất đẹp, giọng anh ấy rất trầm, anh ấy cũng rất cao. Diệc Phàm, khi em đi sau lưng anh ấy, anh ấy che nắng cản gió cho em. Khi em đi trước anh ấy, anh ấy vòng tay ôm chặt em. Khi em đi bên cạnh anh ấy, anh ấy luôn nắm chặt tay em. Nên em không dám tin, anh ấy đã rời xa em. Diệc Phàm, anh có loại thuốc quên nào không, hay thuốc ngủ cực mạnh làm em ngủ quên cả năm rồi khi dậy sẽ không nhớ cái tên Park Chan Yeol nữa ấy. Diệc Phàm, anh có loại thuốc đó không?”
Baek Hyun khóc rồi, Diệc Phàm nghe giọng cậu nấc nghẹn trong màn đêm u uất. Anh vỗ nhẹ lưng cậu, anh không muốn chơi trò trẻ con ích kỉ, trong laptop của anh có rất nhiều thứ liên quan đến chàng trai cậu yêu. Giọng Chan Yeol trầm, anh biết, ngày nào anh chẳng nghe. Chan Yeol cao, anh biết, ngày nào anh chẳng gặp. Chan Yeol cười đẹp, anh biết, cậu ta ngoài cười ra thì đâu còn biết cách gì che giấu lời nói dối nữa. Nhưng có một điều Diệc Phàm không biết, chưa bao giờ tìm hiểu, thật ra Oh Se Hun đối với Park Chan Yeol là gì, mà ngày đầu tiên gặp nhau, cậu ta đã dặn dò anh tuyệt đối không được để cho Se Hun biết. Và Baek Hyun đối với Chan Yeol là gì, mà cậu ta không hề nhắc đến tên trong toàn bộ quá trình tiếp xúc?
-          Ở nhà đọc cái này giúp anh, có việc quan trọng. – Diệc Phàm đặt tập tài liệu lên bàn ăn, nét mặt anh vô cùng khó đoán.
-          Cái này là...? – Cậu lật lật vài trang chau mày, tài liệu tâm lí làm sao cậu hiểu đây chứ, cậu có học chuyên ngành này đâu.
-          Anh bảo là cứ đọc đi, miễn ý kiến. – Diệc Phàm gắt, Baek Hyun bĩu môi tỏ thái độ phản đối nhưng rồi cũng hứa sẽ đọc.
“Rối loạn đa nhân cách hay được gọi tắt là MDP, căn bệnh này từng được một bác sĩ người Pháp mô tả vào thế kỉ 19. Dạng bệnh khiến người bệnh mất nhận thức về bản thân và vì thế tưởng tượng họ là một người khác. Người bệnh phải chịu diễn biến tâm lí hết sức phức tạp, bị giằng xé giữa hai hoặc nhiều nhân cách và quên các thông tin về nhân cách khác.”
Baek Hyun lẩm nhẩm nhớ những điều cậu đọc trong tập tài liệu, Diệc Phàm đúng là bí ẩn khó đoán, nói sẽ đưa cậu đến một nơi mà cậu đảm bảo sẽ thích, nhưng tuyệt đối không được khóc, không được mất bình tĩnh. Nơi nào lại đáng sợ vậy chứ, đừng nói là nhà ma hay xem phim kinh dị nhé, cậu chỉ làm những việc đó cùng Chan Yeol thôi. Ừ, chỉ mỗi Chan Yeol thôi ấy, Chan Yeol à, Chan Yeol ơi...!
-          Phòng bệnh của anh, em thèm thích. – Cậu dậm chân phản đối khi anh tra chìa khóa vào ổ.
-          Byun Baek Hyun, nếu Chan Yeol đang ở đây thì thế nào? – Diệc Phảm đẩy nhẹ cánh cửa, giữa phòng một chàng trai nằm thiêm thiếp ngủ trên chiếc giường. Nắng len nhẹ qua tấm màn mỏng, rải từng đường dài lên mái tóc nâu của anh ta. Đôi mắt khép an yên, tiếng thở nhẹ đều đều song không ẩn giấu nổi sự mệt mỏi.
Cậu loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, cấu chặt cánh tay Diệc Phàm mới đứng vững được. Thoáng chốc, đầu óc cậu trống rỗng quên mất tại sao chỉ vì một gương mặt mà cậu lại phản ứng dữ dội như vậy. Anh ta, Park Chan Yeol, chẳng phải đã nói chia tay với cậu rồi đấy ư? Nghĩa là dù gặp nhau trên đường, quán cà phê, thư viện, cậu tốt nhất cũng không nên chào hỏi anh ta. Vậy mà... Tim Baek Hyun vỡ vụn, các chi tiết bắt đầu được sắp xếp, Diệc Phàm là bác sĩ tâm lí, Chan Yeol đột nhiên ra đi, tài liệu căn bệnh đa nhân cách... Cậu lắp bắp hỏi, dồn hết sức tỏ ra cứng rắn:
-          Chan Yeol, có phải bị chứng MDP không?
-          Anh cho em nghe cái này. – Anh với tay bấm nhẹ remote, chiếc đĩa hơi rè rồi dần rõ.
“- Tên cậu là gì?
-          Park Chan Yeol.
-          Cậu bao nhiêu tuổi?
-          21.
-          Gia đình cậu gồm những ai?
-          Ba, mẹ, và Oh Se Hun.
-          Oh Se Hun là ai?
-          Người yêu. Làm ơn đừng báo với em ấy tôi đang điều trị tâm lí.
-          Ngoài Oh Se Hun ra, cậu còn quen ai nữa không?
Giọng Chan Yeol hơi ngập ngừng...
-          Không, hoặc có thể có, song tôi không nhớ. Đừng nói với Oh Se Hun, đừng nói gì cả.”
Đồng hồ nhích từng nhịp lạnh lẽo, đã hơn nửa tiếng trôi qua. Baek Hyun vẽ nguệch ngoạc, tờ giấy A4 nham nhở những đường gạch dài, với cái nhìn sắc sảo của bác sĩ tâm lí, Diệc Phàm biết ngay cậu bị giằng xé giữa yêu thương và căm hận. Trong khi cậu yêu anh ta bằng sống bằng chết, thậm chí hơn cả cậu yêu bản thân mình. Thì anh ta, từ đầu đến cuối, chỉ nhắc Oh Se Hun, đến tên cậu còn không nhớ nổi. Chẳng trách anh ta lại lạnh lùng buông câu chia tay, Baek Hyun với anh ta chỉ như một món đồ chơi mà anh ta, lúc buồn chán vớ vội vàng. Song đừng bắt cậu ngừng yêu anh ta, nhịp tim Baek Hyun, một thời gian dài mãi tận bây giờ, vẫn là đập vì Park Chan Yeol.
-          Nói dễ hiểu thì Chan Yeol mà Se Hun quen mạnh hơn Chan Yeol mà em quen, nên đa số lần hỏi, đều là Chan Yeol của Se Hun trả lời. Em cũng đọc rồi đấy, nhân cách này sẽ quên hết thông tin về nhân cách kia, biết đâu... – Diệc Phàm dịu dàng an ủi, vỗ vai cậu nhẹ nhàng.
-          Em hiểu. – Baek Hyun cắt ngang lời anh. – Anh đừng lo, em không sao. – Cậu lạnh lùng cười nhạt. - Anh cố chữa cho cậu ấy, em về đây.
Cậu vừa dợm quay lưng rời khỏi phòng bệnh, đột nhiên Chan Yeol khẽ cựa mình, tác dụng thuốc mê hết nhanh hơn bình thường. Chất giọng trầm quen thuộc ngái ngủ hỏi:
-          Kris, anh có quen ai tên Byun Baek Hyun không? Tôi nghĩ là tôi yêu cậu ấy, chỉ có điều tôi đã quên gương mặt cậu ấy rồi.
Bàn chân nhỏ bé đứng khựng trước cửa, rồi cậu bật khóc... Chan Yeol ngủ tiếp, Diệc Phàm lặng im để yên cho cậu xả hết bức xúc kìm nén bao lâu. Đồ độc ác, anh cứ như thế, em dùng cách nào ép tim mình thôi yêu anh đây?