Author:
Joohie Ice
Pairings:
HoonA, NYoung (một chút xíu thôi)
Summary:
Người đàn ông duy nhất khiến em điêu đứng trước ngày cưới cũng là người đàn ông
mãi mãi không thuộc về em…
A/N:
-
Fic
NonSA, dành cho Choi Jong Hoon và Choi GNa, suy nghĩ kĩ trước khi đọc =))
Chap
1. Có trách, thì hãy trách trái tim…
-
Cậu ấy nói là cậu ấy không cần chị, sau
bao nhiêu chuyện chị đã làm, dành cả tuổi trẻ để yêu cậu ấy. Rốt cuộc cậu ấy vẫn
không cần chị. – Gina gục mặt vào lòng bàn tay khóc nấc, mái tóc nâu lòa xòa phủ
xuống bờ vai gầy.
-
Chị, không bao lâu nữa là lễ cưới của chị,
chẳng lẽ chị vẫn còn muốn nghe anh ấy khẳng định anh ấy yêu chị. Lời yêu nói bây
giờ có giải quyết được gì đâu. – Eun Young dỗ dành cô chị gái yếu đuối, chìa ra
tấm thiệp đã viết tên khách mời bằng bút nhũ nắn nót rất đẹp.
-
Chị xin em, giấu hết đi, chị sợ đám cưới,
chị sợ kết hôn. – Gina phản ứng dữ dội, tiếng nấc đau đến xé lòng. Tên chú rể
cũng có chữ Hoon, nhưng tuyệt đối không phải Choi Jong Hoon.
Có nằm mơ, Gina cũng
không nghĩ mình sẽ gặp lại chàng trai ấy, chàng trai mà những năm tháng tuổi trẻ
cuồng nhiệt nhất cô đã dành trọn để ôm ấp mối tơ tình tuyệt vọng với cậu. Nhưng
càng không ngờ hơn, khi cô tưởng rằng trái tim cô hoàn toàn nguội lạnh và miễn
nhiễm trước cậu, chuẩn bị đám cưới cùng người đàn ông khác. Thì sự xuất hiện của
Choi Jong Hoon như một con dao đục thủng tim cô, khẳng định cô sai rồi, sai
nghiêm trọng. Cô chưa bao giờ ngừng yêu cậu, chưa bao giờ ngừng nhớ cậu, chưa
bao giờ ngừng mơ ước được sánh bước bên cậu tận chân trời cuối đất. Bởi vậy nên
tiệc đính hôn, Gina mặc váy trắng tinh khôi thuần khiết, khoác tay chồng sắp cưới
đi vòng các bàn ăn chào bạn bè thân thiết. Chạm phải ánh mắt Jong Hoon. Luống
cuống. Li rượu vang đỏ đổ loang thân váy, hay máu chính cô khóc thương cuộc
tình chết yểu? Cũng may Eun Young kịp kéo cô đi khỏi quang cảnh đông cứng ngượng
ngập đó, đưa cô về phòng trang điểm chỉnh trang. Con bé chơi với Gina đủ lâu,
chuyện Gina yêu Jong Hoon nó không thể không biết, thì chính nó khuyên cô từ bỏ
cơ mà. Eun Young ôm Gina, mặc cô muốn khóc bao nhiêu cũng được, khóc mờ phấn
son, khóc nhạt mắt buồn, khóc bù tháng ngày lừa dối bản thân “Cậu ta không là
gì, cậu ta không xứng đáng.” Cô nhìn thấy chính mình, 5 năm trước, tuổi 26 tràn
đầy ước mơ hoài bão, tuổi 26 bước ra đường mạnh dạn tuyên bố “Tên tôi là Choi
Gina, và tôi yêu Choi Jong Hoon.”
Công việc của cô và cậu
vốn không liên quan mấy dù chung công ty, nên đáng lẽ cô có thể đã chẳng bao giờ
thèm quan tâm cậu là ai. Cô vừa từ Canada về, xinh đẹp, chức vụ cao, tính tình
lại đáng yêu, là cô gái bao nhiêu chàng trai mơ ước. Nhưng, gói gọn trong hai từ
“số phận”, chuyến đi nghỉ mát ở Jeju 4 ngày 3 đêm dành cho nhân viên may mắn rốt
cuộc cậu được phân công hộ tống cô. Chuyến đi rất ngắn, vỏn vẹn 4 ngày 3 đêm,
nghĩa là người ta thậm chí không đủ thời gian khám phá hết đảo Jeju. Ấy vậy mà
Gina lại khám phá hết trái tim mình, thấu suốt rõ ràng rằng, cả đời mình chỉ cần
Jong Hoon thôi. Từ khi cô kêu khẽ “Tay chị lạnh quá”, cậu mạnh mẽ nắm chặt tay
cô, nhiệt độ ấm áp muốn tan chảy. Từ khi
cô nhắm mắt ước “Nơi lãng mạng thế này, tốt biết bao nếu có ai đó ôm chị”, cậu
không ngần ngại ôm siết cô, mùi nước hoa thoang thoảng nam tính. Từ khi cô phụng
phịu “Gió lạnh còn bắt chị ra đường, chị mỏi chân không bước nổi”, cậu cười xòa
cõng cô trên lưng, đưa cô đi ăn lẩu, chơi game quậy phá hết ga. Và cả từ khi cô
níu áo cậu, nửa ép buộc nửa van xin, cố giữ giọng bình tĩnh cứng rắn mà khóe mắt
rưng rưng:
-
Chị thoải mái nhất lúc ở bên em, chị
thích em. Em hiểu chị mà, đúng không Jong Hoon?
-
Chị Gina, em xin lỗi. Xin chị hãy nhìn
em, em luôn xem chị như người chị tốt. Có điều em yêu cô ấy, Kim Ye Won.
Gina chầm chậm uống li
sữa nóng bình tâm trở lại, cô tựa ra sau chiếc gối mềm, giấc ngủ ập đến khó cưỡng.
Eun Young khóa cửa mua ít đồ nấu cháo, con bé kéo chiếc chăn mỏng đắp cho chị
nó, suốt mấy tuần nay chị nó không ngày nào ngủ ngon, ác mộng, mê sảng, luôn
luôn gọi tên Jong Hoon đáng thương vô cùng. Eun Young nhắn tin hẹn N, bạn trai
con bé khoảng 1 tiếng nữa đến đón 2 chị em đi thử váy cưới và váy phù dâu. Dù
Gina yêu Jong Hoon, dù Gina lập kế hoạch chạy trốn đám cưới, thì cô cũng đã kí
giấy kết hôn, và cô không thể đánh đổi tất cả bởi một người 5 năm trước hay 5
năm sau đều không yêu cô.
Gina gục đầu lên vai
Jong Hoon thổn thức hỏi cô rốt cuộc thua Ye Won điểm nào? Cô rực rỡ muôn phần
cô gái ấy, chẳng phải bước ra đường cùng cô Jong Hoon sẽ tự tin hơn sao? Ừ thì
cô hơn cậu 3 tuổi, cô gái kia hơn cậu mỗi một tuổi thôi, song không lẽ vài tuổi
quan trọng thế cơ à? Jong Hoon búng mũi Gina mắng cô suy diễn ngốc nghếch, thật
ra nếu gặp nhau thời điểm khác, cậu chắc chắn chọn cô thay vì Ye Won. Nhưng
giai đoạn cậu khủng hoảng, hoàn toàn lạc phương hướng, Gina còn đang đâu đó bay
nhảy tận bầu trời Canada xa xôi tráng lệ, Ye Won cặm cụi nơi này, ủng hộ tinh
thần cậu, tin tưởng cậu vô điều kiện. Ye Won hứa chờ đợi cậu, dẫu Jeju cách xa
Seoul, dẫu Jong Hoon chưa chắc thành công thất bại, dẫu hứa yêu thương nhau chẳng
rõ ràng. Gina thở nhẹ vờ ngủ, nước mắt ướt đẫm vai áo Jong Hoon. Cậu yêu ai mặc
kệ cậu, cô làm sao ép buộc cậu từ bỏ mối tình sâu đậm ấy để đến với cô. Chỉ
trái tim hư hỏng mong ước cậu sau này đừng quên. Đêm cuối cùng trước khi bay về
Seoul, từng có người hôn cậu và nói “Chị thích em”
- Lần cuối em đồng ý sửa áo cưới đấy, chị
sụt cân nhiều quá rồi Gina à. – Eun Young phàn nàn cầm chiếc váy nhỏ xíu.
- Anh Do Hoon đâu chị, đồ chú rể ai thử
bây giờ? - N vừa thắc mắc liền bị bạn
gái lườm sắc lẹm.
Gina vò tóc thằng nhóc giải thích
anh Do Hoon bận họp, anh ấy bận túi bụi 24 tiếng đồng hồ. Đồ cưới chị đặt, nhà
hàng chị chọn, món ăn chị lên thực đơn, anh ấy trả tiền mạnh tay nên chị tiêu
xài không lo nghĩ. Thề là, giọng điệu cô lúc ấy mỉa mai cực kì, chế giễu chính
bản thân cô yêu nhiều, yêu say, yêu cuồng, cuối cùng kết hôn người chưa bao giờ
xuất hiện trong danh sách “Tạm ổn nếu yêu”.
- Không sao, chị nhờ bạn chị thử. – Gina cương
quyết lên tiếng, bấm dãy số cô thuộc nằm lòng. Làm ơn, làm ơn nhấc máy đi.
- Gina, chị gọi em? – Đầu dây bên kia, giọng
nam trầm ấm dịu dàng. Hơi thở cậu đều đặn, không nhìn thấy mặt mà cô cũng đoán
được cậu đang mỉm cười.
- Tiệm áo cưới Heaven, chị chờ. – Nhanh chóng
dập máy, đôi môi Gina tô vẽ thành nụ cười tươi tắn hoàn mĩ.
Jong Hoon nhấn ga, sốt
ruột trước tốc độ 80km/h, cậu gấp gáp muốn gặp cô, phủ nhận cả lời họ chỉ mới
giao hẹn cách đây vài ngày. “Thôi, mình lén lút quá giới hạn rồi.” Cô choàng
tay quanh cổ cậu, rượu đắng nồng và socola ngọt thơm hòa lẫn, kích thích vị
giác nhạy cảm của chàng trai nhớ cô sắp phát điên. Gina không thèm thay váy, bằng
chứng của cơn chếnh choáng khi gặp lại Jong Hoon. Hai người đều rõ, cố gắng lừa
nhau chẳng mang ích lợi gì. Cậu chia tay Ye Won vì cô ta phản bội cậu, cô kết
hôn Do Hoon vì chán nản cuộc sống ngày ba bữa nhớ mối tình vụn nát. Giữa họ tồn
tại sợi dây mỏng manh nhưng bền chắc, cậu ngỡ bản thân buông, song cô khéo léo
cột chặt ngón tay áp út của cậu. Không gây vết thương, vừa đủ bàng hoàng cầm
thiệp cưới chứng minh cô sắp mang họ nhà khác. Gina mắng mỏ, Gina cào cấu, Gina
đổ gục hoang hoải, Gina không sợ chồng chưa cưới biết, Gina yêu Jong Hoon. Cô
dũng cảm, cậu còn cần lùi bước sao? Kinh nghiệm chinh phục tình trường giúp cậu
nhuần nhuyễn đưa đẩy lưỡi, khắc ghi dấu vết lên người cô, lao vào cô như lao
vào cuộc săn mồi thú vị. Bỗng một phút giây Jong Hoon sực nghĩ, lỡ cậu cứ yêu
cô, lỡ cậu quen sự xuất hiện của cô trong cuộc sống vốn nhàm chán bình thường,
lỡ cậu không đành lòng nhìn cô thuộc quyền người khác sở hữu. Jong Hoon gây quá
nhiều rắc rối cho Gina rồi, tình yêu mà cậu gieo rắc khiến cô đánh mất bao mối
tình tốt đẹp, lãng phí trôi qua cả tuổi trẻ đáng quý. Cậu không thể, không thể
tùy tiện chiều chuộng tình yêu sai trái thêm.
- Gin… - Jong Hoon khó khăn mở lời, biệt
danh đặt riêng cô giờ hóa xa lạ, vụt khỏi tầm tay.
Tấm gương to phản chiếu
bóng dáng hai người, một nam một nữ, trang phục cô dâu chú rể hoàn hảo từng mm.
- Thượng đế tạo ra chị phù hợp nhất là làm
cô dâu trong lễ cưới của em. Jong Hoon à, mình bỏ trốn đi. – Gina ngồi thụp xuống
sàn, hình ảnh vừa nhìn khiến cô không chống đỡ nổi.
Jong Hoon và Gina, chú
rể và cô dâu, tiệc cưới không quan khách, tiệc cưới không đính ước, tiệc cưới
không nhẫn, không bánh, không cả nhạc. Chỉ hai người đứng trước tấm gương, nhìn
nhau và âm thầm hiểu. Quá trễ rồi…
- Gin, chúng ta sẽ bỏ trốn. – Jong Hoon thở
mạnh, đột nhiên nắm cổ tay cô, gạt màn che lao ra khỏi cửa tiệm.
Âm thanh loảng xoảng va
đập mạnh cánh cửa khiến Eun Young quay lại, kịp chứng kiến trọn chị nó, cùng
người chị nó yêu. Bỏ trốn. Con bé ngăn N đuổi theo. Có trách thì hãy trách trái
tim yêu mù quáng. Đếm lịch bàn, ba ngày sau lễ cưới sẽ diễn ra…
(Cont...)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét