Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

[HoonA] Hate That I Love You




Chap 2. Và chúng ta sẽ đuổi kịp nhau, đúng không?
Chiếc xe lao đi hơn 2 tiếng đồng hồ chưa có dấu hiệu ngừng lại, Gina thiêm thiếp ngủ, váy cưới vẫn mặc trên người. Jong Hoon đưa cô đi đâu cũng được, cực khổ cô không ngại, thiếu thốn cô không lo, chỉ sợ lạc mất cậu giữa vô vàn mối quan hệ khác. Bởi vậy nên cô mới hẹn gặp cậu, sau thời gian dài cắt đứt liên lạc. Men rượu tiếp thêm cho cô lòng dũng cảm, kiên quyết thổ lộ em là nỗi nuối tiếc lớn nhất đời chị. Không phải chị tiếc vì đã yêu em, mà là tiếc vì chị không biết cảm giác khi được em yêu sẽ như thế nào. Hàn Quốc không còn khắt khe với mối tình lệch tuổi, em đừng bỏ rơi chị,  xin em. Một đêm thôi, em dẹp bỏ hết đi Jong Hoon, chồng sắp cưới của chị, bạn gái cũ của em, dẹp bỏ hết và tận hưởng mối tình lững lờ chị gìn giữ 5 năm nay. Gina bấu chặt dây an toàn, hành động vô thức trong giấc ngủ chập chờn, cô nấc khẽ, gương mặt nhăn nhó tội nghiệp.
Jong Hoon tấp xe mua nước cho Gina uống thuốc, sức khỏe cô suy sụp nghiêm trọng, thường xuyên cáu gắt vô cớ với mọi người. Bác sĩ giải thích đó chỉ là áp lực trước đám cưới, nhưng cô hiểu, Jong Hoon mới là nguyên nhân. Hai người duy trì quan hệ lén lút khoảng 2 tuần liền, ăn uống, mua sắm, hôn nhau, vậy mà cô không mảy may cảm giác tội lỗi. Cứ như Do Hoon chẳng qua là bù nhìn và kết hôn là trò chơi thiếu nghiêm túc. Cô không giận dữ, càng không trách cứ, kí ức xấu xí len lỏi không đủ đánh gục cô. Gina bám chặt Jong Hoon, chân trời cuối đất hay tận cùng thế giới, vốn chỉ cần ở bên cậu là quá yên ổn rồi.
-         Ngày mai trang nhất báo Seoul đưa tin cô dâu chạy trốn thì Gin chết nhé . – Cậu phá lên cười đùa cợt, tiện tay thảy thêm củi vào lò sưởi. Khách sạn xập xệ vùng ngoại ô lạnh lẽo, sóng điện thoại chập chờn, cô khoanh chân bĩu môi chọt chọt chơi game trên iPhone.
-         Ừ, hủy hôn đi rồi bọn mình cưới nhau. – Gina đáp nhẹ tênh như thể cô mong chờ điều đó lâu lắm.
-         Đừng nghịch dại, chúng ta không trốn mãi được đâu. – Jong Hoon cúi thấp xuống hôn nhẹ gò má gầy của cô.
Cô thở dài kéo kéo tay cậu, ra hiệu muốn chơi trò gì đó, cất công bỏ trốn tận đây rồi cứ nằm mãi trong khách sạn cũng chán. Jong Hoon cõng cô, mảnh đất nhỏ xíu không tên này đi một vòng là hết. Cô mua lặt vặt mấy thứ nhu yếu phẩm, ngậm que kem to bự hít thở không khí trong lành. Người dân quanh vùng nhìn họ khó hiểu, không lẽ lái ô tô sang trọng mà đến nơi hẻo lánh tận hưởng tuần trăng mật? Người giàu càng ngày càng kì lạ. Cậu cõng cô qua con đường rải sỏi, tiếng dế kêu thanh bình. Tuổi trẻ của Gina, một sáng thức dậy nhìn kim đồng hồ và tự hỏi cô nên sống làm sao sau khi cậu bỏ rơi cô? Tại sao cậu không giống họ, tình nguyện dừng chân nơi cô đứng, yêu thương chiều chuộng cô? Tại sao giữa cả tỉ tỉ người, duy nhất cậu trở thành con sông đổ ra biển lớn, hàng loạt câu hỏi tại sao quay cuồng. Gina vẫn mặc váy cưới, thân hình mảnh khảnh sợ gió thổi bay đi. Cô ôm cổ Jong Hoon chặt hơn, sau này biết còn cơ hội bên cậu nữa không?
Jong Hoon khẽ hát, giai điệu ngọt ngào dù giọng không xuất sắc. Cậu an ủi cô gái nhỏ rằng cậu không bắt ép cô quên cậu, thỉnh thoảng gặp nhau hẹn hò uống cà phê chắc sẽ ổn thôi. Chỉ là họ không phải Jong Hoon năm 23 tuổi thiếu lí trí bỏ mặc cô gái thất tình một mình giữa đảo Jeju, không phải Gina năm 26 tuổi ngông cuồng “Chị sẽ chờ em thêm chín trăm triệu năm.” Họ đều trưởng thành rồi, tình yêu xinh đẹp gửi hết vào miền kí ức mênh mang. Gina đòi xuống, cô lắc đầu nguầy nguậy không chịu về Seoul kết hôn đám cưới gì nữa. Cô yêu cậu, bất chấp hết thành kiến mà yêu cậu. Lén lút, chạy trốn, cái gì làm được cô đều can đảm làm, sao cậu còn khuyên cô tiếp tục lừa dối bản thân phủ nhận tình yêu từng ngày từng giờ cào xé trái tim cô bỏng rát?
-         Gin, vậy chúng ta cưới nhau. – Jong Hoon kết thúc nụ hôn bằng câu khẳng định chắc chắn, Gina ngẩng đầu không tin điều cô vừa nghe, nhưng cậu cẩn thận mở nắp hộp. Chiếc nhẫn đính kim cương đơn giản tỏa sáng lung linh giữa bầu trời đêm. Cậu nâng tay cô, lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp út. Vừa khít.
-         Em mua bao giờ thế? – Cô bật khóc hỏi một câu ngớ ngẩn.
-         Em mua chiều nay, định tặng Gin như quà cưới, giờ dùng để cầu hôn Gin. Gin đồng ý chứ?
Gina nhún nhảy, quay mặt ra phía đường lớn hét to “Chúng tôi là vợ chồng, Choi Jong Hoon là chồng của Choi Gina.” Trước nay cô vốn không phải mẫu người quỵ lụy vì tình, chuyến du lịch Jeju năm đó, khi xác định rõ chẳng cách gì thay đổi trái tim cậu, cô đã tự động nới lỏng khoảng cách, âm thầm giữ hình ảnh cậu trong mắt. Nên Jong Hoon đau lòng vô kể chứng kiến cô xác xơ thay đổi. 5 năm, vô tình hay cố ý, thì cậu cũng đã đem hình ảnh cô gái nhỏ khóc nức nở rủa xả cậu độc ác, mắng mỏ bản thân ngu ngốc yêu cậu. Trước giờ cậu bay về Seoul, gửi cho cậu dòng tin nhắn “Chị ghét cách em quay lưng đi.” Theo cách kì quặc nhất, nay họ là vợ chồng, đôi vợ chồng ám ảnh sự chia ly.
Gina xoay xoay nhẫn, cười không khép miệng nổi. Cô vẫn rất trẻ con, chun mũi làm mặt xấu, la hét nhảy nhót, tông giọng léo nhéo đặc biệt. Người phụ nữ già làm công việc lễ tân đưa chìa khóa cho cô, cô chỉ chỉ Jong Hoon khoe khoang chồng cháu đây ạ, anh ấy yêu cháu, cô thấy bọn cháu đẹp đôi không? Đối diện với niềm vui thơ ngây nơi cô, cậu không nỡ nhắc cô nhớ rằng chờ đợi cô phía trước vẫn là Do Hoon, bữa tiệc sang trọng tại nhà hàng Grand đắt tiền bậc nhất, cả nghìn quan khách chúc phúc. Cậu không nỡ nhắc cô, ba ngày nữa cô sẽ trở thành cô dâu của Park Do Hoon.
-         Cô cho cháu mượn bếp nhé, cháu muốn nấu đồ ăn thật ngon. – Gina năn nỉ rồi quay sang Jong Hoon. – Anh ơi, anh thích món gì?
-         Món nào em nấu anh cũng thích. – Cậu xoa nhẹ mái tóc cô, vì đâu cậu mất tận 5 năm nhận ra mình yêu cô và khi quay về vẫn chậm chân hơn kẻ khác.
Gina quấn mì ống đút cho Jong Hoon, mắt cô lấp lánh hạnh phúc.Cô hầu như không yêu chồng sắp cưới, chẳng qua ba mẹ thúc giục, hơn nữa điều kiện anh ta có rất ổn, nên cô đồng ý lấy lệ. Chẳng gặp lại cậu, cô đã để mặc thượng đế tùy tay sắp xếp cuộc sống mình, không thèm phàn nàn  chuốc thêm mỏi mệt. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, chỉ nhớ lại ngày xưa từng yêu một người sâu đậm, người ấy tên Choi Jong Hoon là đủ. Cô miết tay dọc theo sống mũi cậu cao thẳng, nghiêng đầu rưng rưng.
-         Chào anh, chồng yêu.
Đầu óc Jong Hoon trống rỗng, giá mà họ có thể bỏ trốn thật xa, đến đất nước vắng vẻ nào đó người ta không quan tâm tình yêu sai trái của họ, tình yêu tưởng chừng hời hợt song khắc cốt ghi tâm. Cậu không kìm nổi lòng mình, chồm người qua mặt bàn hôn cô say đắm, tràn ngập si mê, không giống nụ hôn phớt lên trán cho-xong-chuyện năm đó.
-         Chào em, vợ yêu.
Gina nói liên tục cả đêm, thay váy cưới bằng chiếc áo sơ mi rộng thùng thình Jong Hoon vô tình mang theo. Cô nằm vật ra giường, ôm chặt cứng cánh tay cậu cắn cắn, chốc chốc nghiêm mặt hỏi bọn mình là vợ chồng thật hả. Cô bắt đầu tưởng tượng, xây dựng gia đình tương lai, điều mọi cô gái tốt trên thế giới này cùng làm trong ngày đầu tiên. Bọn mình sinh hai đứa con nhé, nuôi dạy chúng vừa ngoan vừa giỏi, chăm chút chúng, mua quần áo và đồ chơi cho chúng. Em sẽ hôn anh chúc anh may mắn mỗi ngày, nấu cơm tối chờ anh trở về nhà. Em sẽ không quản anh kĩ càng quá, sẽ mè nheo nũng nịu với anh, sẽ chăm sóc sắc đẹp để không bao giờ trông già hơn anh. À… Jong Hoon ơi, chân trời cuối đất, tận cùng thế giới, dù xa xôi khó nhọc, đừng bao giờ bỏ rơi em một mình. Hứa đi anh.
Cậu châm điếu thuốc, đốm lửa lập lòe đánh thức lí trí lạc lối. Chiếc xe phóng nhanh theo hướng ngược lại, cuộc bỏ trốn ngắn ngủi không nhiều kỉ niệm nhưng đánh dấu cột mốc quan trọng nhất, kết hôn. 4 ngày 3 đêm ở đảo Jeju, 2 tuần ở thành phố Seoul, và 1 đêm ở vùng ngoại ô không tên. Jong Hoon nhếch môi cười, chuyện tình chớp nhoáng ngờ đâu sát thương dữ dội. Cậu nắm bàn tay cô, chiếc nhẫn cạ cạ vào tay lạnh buốt. Choi Gina là nhà, và không ai quên nhà của của mình nơi nào. Giống như Jong Hoon, không bao giờ quên cô gái nửa đêm Jeju nằm gọn trong lòng cậu kể chuyện ma, cô gái tờ mờ sáng Seoul níu vạt áo cậu kiên quyết giữ chặt cậu, cô gái mấy tiếng đồng hồ trước tình nguyện trở thành vợ cậu.
-         Thêm 30 phút nữa thì cảnh sát Seoul đã huy động lực lượng tìm chị ấy rồi. – Eun Young trách khéo Jong Hoon, con bé không mấy hài lòng trước hành động nông nổi của chị nó. Anh rể khó chịu quát tháo, điện thoại chị nó tắt máy, một lời thông báo cũng không thèm nói. May mà chị nó vẫn nguyên vẹn, ngoại trừ ngủ mê mệt vì thuốc chống trầm cảm.
-         Nhờ em chuyển đến Gina. – Jong Hoon đưa Eun Young phong thư gấp cẩn thận. Con bé ậm ừ đóng cửa, bĩu môi chê đàn ông sến súa.
Rút thẻ ATM trả tiền chiếc váy cưới vai trần mới toanh, Gina lè lưỡi trêu em gái “Lí do chị đổi váy cưới là một bí mật.” Không ai điên như cô, sát lễ kết hôn còn đổi loạn váy cưới, nhất quyết không tháo chiếc nhẫn đính kim cương nhỏ xíu đeo trên tay mặc nhà chú rể cằn nhằn. Tính cô vốn cứng đầu, không nhường nhịn cô cũng chẳng giải quyết được việc nên cuối cùng mọi người mặc cô tự chọn lựa. Eun Young pha trà gừng nóng, hai chị em nó nằm dài xem bộ phim tình yêu cũ rích, Gina rút trong túi xách ra phong thư, nét chữ cứng gượng cố nắn nót của một người đàn ông. Cô chậm rãi khuyên em gái, nếu muốn lấy N thì đừng bắt hoa cưới chị ném. Em thấy đấy, tình yêu của chị ngoài nuối tiếc ra thật chẳng có gì. Buổi sáng chị mở mắt và thấy mình lại nằm trên chiếc giường quen thuộc, tim chị hụt hẫng khủng khiếp. Người đàn ông chị yêu, từ bỏ chị. Nhưng chị không buồn nữa, bởi anh ấy lo cho chị, sợ chị không chịu nổi điều tiếng. Eun Young à, đôi lúc em chỉ cần 1 ngày sống trọn vẹn cũng quá đủ bù đắp cho cuộc đời sau này em tồn tại. Chị trải qua ngày ấy rồi, cùng với Choi Jong Hoon. Cậu ấy cần chị, và cậu ấy hạnh phúc bên chị. Eun Young, chị không thể mặc cùng váy cưới trong lễ kết hôn với hai người khác nhau. Nên chị mua hẳn chiếc váy chị mặc hôm chạy trốn. Đánh dấu kĩ nơi hồi ức xinh đẹp. Chồng chị là Choi Jong Hoon.
Thánh đường trang hoàng lộng lẫy, trên tấm thảm đỏ, Gina nâng váy di chuyển từng bước nhẹ nhàng. Cậu dõi theo cô, choáng váng trước sắc đẹp rực rỡ. Cô gái ấy là vợ cậu, Jong Hoon nhủ thầm, họ đã kết hôn ngày 24/3/2017. Tim cậu khẽ nhói, đáng lẽ cậu không nên có mặt trong đám cưới này. Cha xứ đọc những lời quen thuộc, Do Hoon dõng dạc “Con đồng ý”, đến lượt Gina, cô khẽ quay mình về phía quan khách. Nhìn thẳng vào Jong Hoon.
-         Hoonie ơi, kết hôn với anh là quyết định ngọt ngào nhất. Cho dù chúng ta yêu nhau không lâu, cho dù còn rất nhiều việc chúng ta không cùng nhau làm được, cho dù chúng ta chưa có cơ hội thực hiện hết những điều mọi đôi tình nhân vẫn thích. Nhưng chúng ta là vợ chồng, phải không anh? Anh biết điều em muốn nói mà, em thoải mái nhất khi ở bên anh, em yêu anh.
Gina vén tóc, lộ hình xăm mới toanh in nghiêng trên cổ. “Hoonie, You Are My Life.” Cánh cửa lễ đường đóng lại, Jong Hoon rời khỏi bữa tiệc, không nói lời tạm biệt hay chúc phúc nào. Cả cậu và cô đều hiểu, chuyện giữa họ không kết thúc tại đây.
“Chú rể: Choi Jong Hoon
Cô dâu: Choi Gina
Ngày 24/3/2018
Vợ yêu à, và chúng ta sẽ kết hôn thêm nhiều lần nữa…”
                                                                  End.
[25/3/2013 - Ở ngôi nhà đông đá ấm áp của Tini NVTA]

Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

[HoonA] Hate That I Love You







Author: Joohie Ice

Pairings: HoonA, NYoung (một chút xíu thôi)
Summary: Người đàn ông duy nhất khiến em điêu đứng trước ngày cưới cũng là người đàn ông mãi mãi không thuộc về em…
A/N:
-         Fic NonSA, dành cho Choi Jong Hoon và Choi GNa, suy nghĩ kĩ trước khi đọc =))

Chap 1. Có trách, thì hãy trách trái tim…
-         Cậu ấy nói là cậu ấy không cần chị, sau bao nhiêu chuyện chị đã làm, dành cả tuổi trẻ để yêu cậu ấy. Rốt cuộc cậu ấy vẫn không cần chị. – Gina gục mặt vào lòng bàn tay khóc nấc, mái tóc nâu lòa xòa phủ xuống bờ vai gầy.
-         Chị, không bao lâu nữa là lễ cưới của chị, chẳng lẽ chị vẫn còn muốn nghe anh ấy khẳng định anh ấy yêu chị. Lời yêu nói bây giờ có giải quyết được gì đâu. – Eun Young dỗ dành cô chị gái yếu đuối, chìa ra tấm thiệp đã viết tên khách mời bằng bút nhũ nắn nót rất đẹp.
-         Chị xin em, giấu hết đi, chị sợ đám cưới, chị sợ kết hôn. – Gina phản ứng dữ dội, tiếng nấc đau đến xé lòng. Tên chú rể cũng có chữ Hoon, nhưng tuyệt đối không phải Choi Jong Hoon.
Có nằm mơ, Gina cũng không nghĩ mình sẽ gặp lại chàng trai ấy, chàng trai mà những năm tháng tuổi trẻ cuồng nhiệt nhất cô đã dành trọn để ôm ấp mối tơ tình tuyệt vọng với cậu. Nhưng càng không ngờ hơn, khi cô tưởng rằng trái tim cô hoàn toàn nguội lạnh và miễn nhiễm trước cậu, chuẩn bị đám cưới cùng người đàn ông khác. Thì sự xuất hiện của Choi Jong Hoon như một con dao đục thủng tim cô, khẳng định cô sai rồi, sai nghiêm trọng. Cô chưa bao giờ ngừng yêu cậu, chưa bao giờ ngừng nhớ cậu, chưa bao giờ ngừng mơ ước được sánh bước bên cậu tận chân trời cuối đất. Bởi vậy nên tiệc đính hôn, Gina mặc váy trắng tinh khôi thuần khiết, khoác tay chồng sắp cưới đi vòng các bàn ăn chào bạn bè thân thiết. Chạm phải ánh mắt Jong Hoon. Luống cuống. Li rượu vang đỏ đổ loang thân váy, hay máu chính cô khóc thương cuộc tình chết yểu? Cũng may Eun Young kịp kéo cô đi khỏi quang cảnh đông cứng ngượng ngập đó, đưa cô về phòng trang điểm chỉnh trang. Con bé chơi với Gina đủ lâu, chuyện Gina yêu Jong Hoon nó không thể không biết, thì chính nó khuyên cô từ bỏ cơ mà. Eun Young ôm Gina, mặc cô muốn khóc bao nhiêu cũng được, khóc mờ phấn son, khóc nhạt mắt buồn, khóc bù tháng ngày lừa dối bản thân “Cậu ta không là gì, cậu ta không xứng đáng.” Cô nhìn thấy chính mình, 5 năm trước, tuổi 26 tràn đầy ước mơ hoài bão, tuổi 26 bước ra đường mạnh dạn tuyên bố “Tên tôi là Choi Gina, và tôi yêu Choi Jong Hoon.”
Công việc của cô và cậu vốn không liên quan mấy dù chung công ty, nên đáng lẽ cô có thể đã chẳng bao giờ thèm quan tâm cậu là ai. Cô vừa từ Canada về, xinh đẹp, chức vụ cao, tính tình lại đáng yêu, là cô gái bao nhiêu chàng trai mơ ước. Nhưng, gói gọn trong hai từ “số phận”, chuyến đi nghỉ mát ở Jeju 4 ngày 3 đêm dành cho nhân viên may mắn rốt cuộc cậu được phân công hộ tống cô. Chuyến đi rất ngắn, vỏn vẹn 4 ngày 3 đêm, nghĩa là người ta thậm chí không đủ thời gian khám phá hết đảo Jeju. Ấy vậy mà Gina lại khám phá hết trái tim mình, thấu suốt rõ ràng rằng, cả đời mình chỉ cần Jong Hoon thôi. Từ khi cô kêu khẽ “Tay chị lạnh quá”, cậu mạnh mẽ nắm chặt tay cô,  nhiệt độ ấm áp muốn tan chảy. Từ khi cô nhắm mắt ước “Nơi lãng mạng thế này, tốt biết bao nếu có ai đó ôm chị”, cậu không ngần ngại ôm siết cô, mùi nước hoa thoang thoảng nam tính. Từ khi cô phụng phịu “Gió lạnh còn bắt chị ra đường, chị mỏi chân không bước nổi”, cậu cười xòa cõng cô trên lưng, đưa cô đi ăn lẩu, chơi game quậy phá hết ga. Và cả từ khi cô níu áo cậu, nửa ép buộc nửa van xin, cố giữ giọng bình tĩnh cứng rắn mà khóe mắt rưng rưng:
-         Chị thoải mái nhất lúc ở bên em, chị thích em. Em hiểu chị mà, đúng không Jong Hoon?
-         Chị Gina, em xin lỗi. Xin chị hãy nhìn em, em luôn xem chị như người chị tốt. Có điều em yêu cô ấy, Kim Ye Won.
Gina chầm chậm uống li sữa nóng bình tâm trở lại, cô tựa ra sau chiếc gối mềm, giấc ngủ ập đến khó cưỡng. Eun Young khóa cửa mua ít đồ nấu cháo, con bé kéo chiếc chăn mỏng đắp cho chị nó, suốt mấy tuần nay chị nó không ngày nào ngủ ngon, ác mộng, mê sảng, luôn luôn gọi tên Jong Hoon đáng thương vô cùng. Eun Young nhắn tin hẹn N, bạn trai con bé khoảng 1 tiếng nữa đến đón 2 chị em đi thử váy cưới và váy phù dâu. Dù Gina yêu Jong Hoon, dù Gina lập kế hoạch chạy trốn đám cưới, thì cô cũng đã kí giấy kết hôn, và cô không thể đánh đổi tất cả bởi một người 5 năm trước hay 5 năm sau đều không yêu cô.
Gina gục đầu lên vai Jong Hoon thổn thức hỏi cô rốt cuộc thua Ye Won điểm nào? Cô rực rỡ muôn phần cô gái ấy, chẳng phải bước ra đường cùng cô Jong Hoon sẽ tự tin hơn sao? Ừ thì cô hơn cậu 3 tuổi, cô gái kia hơn cậu mỗi một tuổi thôi, song không lẽ vài tuổi quan trọng thế cơ à? Jong Hoon búng mũi Gina mắng cô suy diễn ngốc nghếch, thật ra nếu gặp nhau thời điểm khác, cậu chắc chắn chọn cô thay vì Ye Won. Nhưng giai đoạn cậu khủng hoảng, hoàn toàn lạc phương hướng, Gina còn đang đâu đó bay nhảy tận bầu trời Canada xa xôi tráng lệ, Ye Won cặm cụi nơi này, ủng hộ tinh thần cậu, tin tưởng cậu vô điều kiện. Ye Won hứa chờ đợi cậu, dẫu Jeju cách xa Seoul, dẫu Jong Hoon chưa chắc thành công thất bại, dẫu hứa yêu thương nhau chẳng rõ ràng. Gina thở nhẹ vờ ngủ, nước mắt ướt đẫm vai áo Jong Hoon. Cậu yêu ai mặc kệ cậu, cô làm sao ép buộc cậu từ bỏ mối tình sâu đậm ấy để đến với cô. Chỉ trái tim hư hỏng mong ước cậu sau này đừng quên. Đêm cuối cùng trước khi bay về Seoul, từng có người hôn cậu và nói “Chị thích em”
-     Lần cuối em đồng ý sửa áo cưới đấy, chị sụt cân nhiều quá rồi Gina à. – Eun Young phàn nàn cầm chiếc váy nhỏ xíu.
-     Anh Do Hoon đâu chị, đồ chú rể ai thử bây giờ? -  N vừa thắc mắc liền bị bạn gái lườm sắc lẹm.
Gina vò tóc thằng nhóc giải thích anh Do Hoon bận họp, anh ấy bận túi bụi 24 tiếng đồng hồ. Đồ cưới chị đặt, nhà hàng chị chọn, món ăn chị lên thực đơn, anh ấy trả tiền mạnh tay nên chị tiêu xài không lo nghĩ. Thề là, giọng điệu cô lúc ấy mỉa mai cực kì, chế giễu chính bản thân cô yêu nhiều, yêu say, yêu cuồng, cuối cùng kết hôn người chưa bao giờ xuất hiện trong danh sách “Tạm ổn nếu yêu”.
-     Không sao, chị nhờ bạn chị thử. – Gina cương quyết lên tiếng, bấm dãy số cô thuộc nằm lòng. Làm ơn, làm ơn nhấc máy đi.
-     Gina, chị gọi em? – Đầu dây bên kia, giọng nam trầm ấm dịu dàng. Hơi thở cậu đều đặn, không nhìn thấy mặt mà cô cũng đoán được cậu đang mỉm cười.
-     Tiệm áo cưới Heaven, chị chờ. – Nhanh chóng dập máy, đôi môi Gina tô vẽ thành nụ cười tươi tắn hoàn mĩ.
Jong Hoon nhấn ga, sốt ruột trước tốc độ 80km/h, cậu gấp gáp muốn gặp cô, phủ nhận cả lời họ chỉ mới giao hẹn cách đây vài ngày. “Thôi, mình lén lút quá giới hạn rồi.” Cô choàng tay quanh cổ cậu, rượu đắng nồng và socola ngọt thơm hòa lẫn, kích thích vị giác nhạy cảm của chàng trai nhớ cô sắp phát điên. Gina không thèm thay váy, bằng chứng của cơn chếnh choáng khi gặp lại Jong Hoon. Hai người đều rõ, cố gắng lừa nhau chẳng mang ích lợi gì. Cậu chia tay Ye Won vì cô ta phản bội cậu, cô kết hôn Do Hoon vì chán nản cuộc sống ngày ba bữa nhớ mối tình vụn nát. Giữa họ tồn tại sợi dây mỏng manh nhưng bền chắc, cậu ngỡ bản thân buông, song cô khéo léo cột chặt ngón tay áp út của cậu. Không gây vết thương, vừa đủ bàng hoàng cầm thiệp cưới chứng minh cô sắp mang họ nhà khác. Gina mắng mỏ, Gina cào cấu, Gina đổ gục hoang hoải, Gina không sợ chồng chưa cưới biết, Gina yêu Jong Hoon. Cô dũng cảm, cậu còn cần lùi bước sao? Kinh nghiệm chinh phục tình trường giúp cậu nhuần nhuyễn đưa đẩy lưỡi, khắc ghi dấu vết lên người cô, lao vào cô như lao vào cuộc săn mồi thú vị. Bỗng một phút giây Jong Hoon sực nghĩ, lỡ cậu cứ yêu cô, lỡ cậu quen sự xuất hiện của cô trong cuộc sống vốn nhàm chán bình thường, lỡ cậu không đành lòng nhìn cô thuộc quyền người khác sở hữu. Jong Hoon gây quá nhiều rắc rối cho Gina rồi, tình yêu mà cậu gieo rắc khiến cô đánh mất bao mối tình tốt đẹp, lãng phí trôi qua cả tuổi trẻ đáng quý. Cậu không thể, không thể tùy tiện chiều chuộng tình yêu sai trái thêm.
-     Gin… - Jong Hoon khó khăn mở lời, biệt danh đặt riêng cô giờ hóa xa lạ, vụt khỏi tầm tay.
Tấm gương to phản chiếu bóng dáng hai người, một nam một nữ, trang phục cô dâu chú rể hoàn hảo từng mm.
-    Thượng đế tạo ra chị phù hợp nhất là làm cô dâu trong lễ cưới của em. Jong Hoon à, mình bỏ trốn đi. – Gina ngồi thụp xuống sàn, hình ảnh vừa nhìn khiến cô không chống đỡ nổi.
Jong Hoon và Gina, chú rể và cô dâu, tiệc cưới không quan khách, tiệc cưới không đính ước, tiệc cưới không nhẫn, không bánh, không cả nhạc. Chỉ hai người đứng trước tấm gương, nhìn nhau và âm thầm hiểu. Quá trễ rồi…
-       Gin, chúng ta sẽ bỏ trốn. – Jong Hoon thở mạnh, đột nhiên nắm cổ tay cô, gạt màn che lao ra khỏi cửa tiệm.
Âm thanh loảng xoảng va đập mạnh cánh cửa khiến Eun Young quay lại, kịp chứng kiến trọn chị nó, cùng người chị nó yêu. Bỏ trốn. Con bé ngăn N đuổi theo. Có trách thì hãy trách trái tim yêu mù quáng. Đếm lịch bàn, ba ngày sau lễ cưới sẽ diễn ra…
                                              (Cont...)