Chap
2. Và chúng ta sẽ đuổi kịp nhau, đúng không?
Chiếc xe lao đi hơn 2
tiếng đồng hồ chưa có dấu hiệu ngừng lại, Gina thiêm thiếp ngủ, váy cưới vẫn mặc
trên người. Jong Hoon đưa cô đi đâu cũng được, cực khổ cô không ngại, thiếu thốn
cô không lo, chỉ sợ lạc mất cậu giữa vô vàn mối quan hệ khác. Bởi vậy nên cô mới
hẹn gặp cậu, sau thời gian dài cắt đứt liên lạc. Men rượu tiếp thêm cho cô lòng
dũng cảm, kiên quyết thổ lộ em là nỗi nuối tiếc lớn nhất đời chị. Không phải chị
tiếc vì đã yêu em, mà là tiếc vì chị không biết cảm giác khi được em yêu sẽ như
thế nào. Hàn Quốc không còn khắt khe với mối tình lệch tuổi, em đừng bỏ rơi chị, xin em. Một đêm thôi, em dẹp bỏ hết đi Jong
Hoon, chồng sắp cưới của chị, bạn gái cũ của em, dẹp bỏ hết và tận hưởng mối
tình lững lờ chị gìn giữ 5 năm nay. Gina bấu chặt dây an toàn, hành động vô thức
trong giấc ngủ chập chờn, cô nấc khẽ, gương mặt nhăn nhó tội nghiệp.
Jong Hoon tấp xe mua nước
cho Gina uống thuốc, sức khỏe cô suy sụp nghiêm trọng, thường xuyên cáu gắt vô
cớ với mọi người. Bác sĩ giải thích đó chỉ là áp lực trước đám cưới, nhưng cô
hiểu, Jong Hoon mới là nguyên nhân. Hai người duy trì quan hệ lén lút khoảng 2
tuần liền, ăn uống, mua sắm, hôn nhau, vậy mà cô không mảy may cảm giác tội lỗi.
Cứ như Do Hoon chẳng qua là bù nhìn và kết hôn là trò chơi thiếu nghiêm túc. Cô
không giận dữ, càng không trách cứ, kí ức xấu xí len lỏi không đủ đánh gục cô.
Gina bám chặt Jong Hoon, chân trời cuối đất hay tận cùng thế giới, vốn chỉ cần ở
bên cậu là quá yên ổn rồi.
-
Ngày mai trang nhất báo Seoul đưa tin cô
dâu chạy trốn thì Gin chết nhé . – Cậu phá lên cười đùa cợt, tiện tay thảy thêm
củi vào lò sưởi. Khách sạn xập xệ vùng ngoại ô lạnh lẽo, sóng điện thoại chập
chờn, cô khoanh chân bĩu môi chọt chọt chơi game trên iPhone.
-
Ừ, hủy hôn đi rồi bọn mình cưới nhau. –
Gina đáp nhẹ tênh như thể cô mong chờ điều đó lâu lắm.
-
Đừng nghịch dại, chúng ta không trốn mãi
được đâu. – Jong Hoon cúi thấp xuống hôn nhẹ gò má gầy của cô.
Cô thở dài kéo kéo tay
cậu, ra hiệu muốn chơi trò gì đó, cất công bỏ trốn tận đây rồi cứ nằm mãi trong
khách sạn cũng chán. Jong Hoon cõng cô, mảnh đất nhỏ xíu không tên này đi một
vòng là hết. Cô mua lặt vặt mấy thứ nhu yếu phẩm, ngậm que kem to bự hít thở
không khí trong lành. Người dân quanh vùng nhìn họ khó hiểu, không lẽ lái ô tô
sang trọng mà đến nơi hẻo lánh tận hưởng tuần trăng mật? Người giàu càng ngày
càng kì lạ. Cậu cõng cô qua con đường rải sỏi, tiếng dế kêu thanh bình. Tuổi trẻ
của Gina, một sáng thức dậy nhìn kim đồng hồ và tự hỏi cô nên sống làm sao sau
khi cậu bỏ rơi cô? Tại sao cậu không giống họ, tình nguyện dừng chân nơi cô đứng,
yêu thương chiều chuộng cô? Tại sao giữa cả tỉ tỉ người, duy nhất cậu trở thành
con sông đổ ra biển lớn, hàng loạt câu hỏi tại sao quay cuồng. Gina vẫn mặc váy
cưới, thân hình mảnh khảnh sợ gió thổi bay đi. Cô ôm cổ Jong Hoon chặt hơn, sau
này biết còn cơ hội bên cậu nữa không?
Jong Hoon khẽ hát, giai
điệu ngọt ngào dù giọng không xuất sắc. Cậu an ủi cô gái nhỏ rằng cậu không bắt
ép cô quên cậu, thỉnh thoảng gặp nhau hẹn hò uống cà phê chắc sẽ ổn thôi. Chỉ
là họ không phải Jong Hoon năm 23 tuổi thiếu lí trí bỏ mặc cô gái thất tình một
mình giữa đảo Jeju, không phải Gina năm 26 tuổi ngông cuồng “Chị sẽ chờ em thêm
chín trăm triệu năm.” Họ đều trưởng thành rồi, tình yêu xinh đẹp gửi hết vào miền
kí ức mênh mang. Gina đòi xuống, cô lắc đầu nguầy nguậy không chịu về Seoul kết
hôn đám cưới gì nữa. Cô yêu cậu, bất chấp hết thành kiến mà yêu cậu. Lén lút,
chạy trốn, cái gì làm được cô đều can đảm làm, sao cậu còn khuyên cô tiếp tục lừa
dối bản thân phủ nhận tình yêu từng ngày từng giờ cào xé trái tim cô bỏng rát?
-
Gin, vậy chúng ta cưới nhau. – Jong Hoon
kết thúc nụ hôn bằng câu khẳng định chắc chắn, Gina ngẩng đầu không tin điều cô
vừa nghe, nhưng cậu cẩn thận mở nắp hộp. Chiếc nhẫn đính kim cương đơn giản tỏa
sáng lung linh giữa bầu trời đêm. Cậu nâng tay cô, lồng chiếc nhẫn vào ngón tay
áp út. Vừa khít.
-
Em mua bao giờ thế? – Cô bật khóc hỏi một
câu ngớ ngẩn.
-
Em mua chiều nay, định tặng Gin như quà
cưới, giờ dùng để cầu hôn Gin. Gin đồng ý chứ?
Gina nhún nhảy, quay mặt
ra phía đường lớn hét to “Chúng tôi là vợ chồng, Choi Jong Hoon là chồng của
Choi Gina.” Trước nay cô vốn không phải mẫu người quỵ lụy vì tình, chuyến du lịch
Jeju năm đó, khi xác định rõ chẳng cách gì thay đổi trái tim cậu, cô đã tự động
nới lỏng khoảng cách, âm thầm giữ hình ảnh cậu trong mắt. Nên Jong Hoon đau
lòng vô kể chứng kiến cô xác xơ thay đổi. 5 năm, vô tình hay cố ý, thì cậu cũng
đã đem hình ảnh cô gái nhỏ khóc nức nở rủa xả cậu độc ác, mắng mỏ bản thân ngu
ngốc yêu cậu. Trước giờ cậu bay về Seoul, gửi cho cậu dòng tin nhắn “Chị ghét
cách em quay lưng đi.” Theo cách kì quặc nhất, nay họ là vợ chồng, đôi vợ chồng
ám ảnh sự chia ly.
Gina xoay xoay nhẫn, cười
không khép miệng nổi. Cô vẫn rất trẻ con, chun mũi làm mặt xấu, la hét nhảy
nhót, tông giọng léo nhéo đặc biệt. Người phụ nữ già làm công việc lễ tân đưa
chìa khóa cho cô, cô chỉ chỉ Jong Hoon khoe khoang chồng cháu đây ạ, anh ấy yêu
cháu, cô thấy bọn cháu đẹp đôi không? Đối diện với niềm vui thơ ngây nơi cô, cậu
không nỡ nhắc cô nhớ rằng chờ đợi cô phía trước vẫn là Do Hoon, bữa tiệc sang
trọng tại nhà hàng Grand đắt tiền bậc nhất, cả nghìn quan khách chúc phúc. Cậu
không nỡ nhắc cô, ba ngày nữa cô sẽ trở thành cô dâu của Park Do Hoon.
-
Cô cho cháu mượn bếp nhé, cháu muốn nấu
đồ ăn thật ngon. – Gina năn nỉ rồi quay sang Jong Hoon. – Anh ơi, anh thích món
gì?
-
Món nào em nấu anh cũng thích. – Cậu xoa
nhẹ mái tóc cô, vì đâu cậu mất tận 5 năm nhận ra mình yêu cô và khi quay về vẫn
chậm chân hơn kẻ khác.
Gina quấn mì ống đút
cho Jong Hoon, mắt cô lấp lánh hạnh phúc.Cô hầu như không yêu chồng sắp cưới,
chẳng qua ba mẹ thúc giục, hơn nữa điều kiện anh ta có rất ổn, nên cô đồng ý lấy
lệ. Chẳng gặp lại cậu, cô đã để mặc thượng đế tùy tay sắp xếp cuộc sống mình,
không thèm phàn nàn chuốc thêm mỏi mệt.
Trong bất cứ hoàn cảnh nào, chỉ nhớ lại ngày xưa từng yêu một người sâu đậm,
người ấy tên Choi Jong Hoon là đủ. Cô miết tay dọc theo sống mũi cậu cao thẳng,
nghiêng đầu rưng rưng.
-
Chào anh, chồng yêu.
Đầu óc Jong Hoon trống
rỗng, giá mà họ có thể bỏ trốn thật xa, đến đất nước vắng vẻ nào đó người ta
không quan tâm tình yêu sai trái của họ, tình yêu tưởng chừng hời hợt song khắc
cốt ghi tâm. Cậu không kìm nổi lòng mình, chồm người qua mặt bàn hôn cô say đắm,
tràn ngập si mê, không giống nụ hôn phớt lên trán cho-xong-chuyện năm đó.
-
Chào em, vợ yêu.
Gina nói liên tục cả
đêm, thay váy cưới bằng chiếc áo sơ mi rộng thùng thình Jong Hoon vô tình mang
theo. Cô nằm vật ra giường, ôm chặt cứng cánh tay cậu cắn cắn, chốc chốc nghiêm
mặt hỏi bọn mình là vợ chồng thật hả. Cô bắt đầu tưởng tượng, xây dựng gia đình
tương lai, điều mọi cô gái tốt trên thế giới này cùng làm trong ngày đầu tiên.
Bọn mình sinh hai đứa con nhé, nuôi dạy chúng vừa ngoan vừa giỏi, chăm chút
chúng, mua quần áo và đồ chơi cho chúng. Em sẽ hôn anh chúc anh may mắn mỗi
ngày, nấu cơm tối chờ anh trở về nhà. Em sẽ không quản anh kĩ càng quá, sẽ mè
nheo nũng nịu với anh, sẽ chăm sóc sắc đẹp để không bao giờ trông già hơn anh.
À… Jong Hoon ơi, chân trời cuối đất, tận cùng thế giới, dù xa xôi khó nhọc, đừng
bao giờ bỏ rơi em một mình. Hứa đi anh.
Cậu châm điếu thuốc, đốm
lửa lập lòe đánh thức lí trí lạc lối. Chiếc xe phóng nhanh theo hướng ngược lại,
cuộc bỏ trốn ngắn ngủi không nhiều kỉ niệm nhưng đánh dấu cột mốc quan trọng nhất,
kết hôn. 4 ngày 3 đêm ở đảo Jeju, 2 tuần ở thành phố Seoul, và 1 đêm ở vùng ngoại
ô không tên. Jong Hoon nhếch môi cười, chuyện tình chớp nhoáng ngờ đâu sát
thương dữ dội. Cậu nắm bàn tay cô, chiếc nhẫn cạ cạ vào tay lạnh buốt. Choi
Gina là nhà, và không ai quên nhà của của mình nơi nào. Giống như Jong Hoon,
không bao giờ quên cô gái nửa đêm Jeju nằm gọn trong lòng cậu kể chuyện ma, cô
gái tờ mờ sáng Seoul níu vạt áo cậu kiên quyết giữ chặt cậu, cô gái mấy tiếng đồng
hồ trước tình nguyện trở thành vợ cậu.
-
Thêm 30 phút nữa thì cảnh sát Seoul đã
huy động lực lượng tìm chị ấy rồi. – Eun Young trách khéo Jong Hoon, con bé
không mấy hài lòng trước hành động nông nổi của chị nó. Anh rể khó chịu quát
tháo, điện thoại chị nó tắt máy, một lời thông báo cũng không thèm nói. May mà
chị nó vẫn nguyên vẹn, ngoại trừ ngủ mê mệt vì thuốc chống trầm cảm.
-
Nhờ em chuyển đến Gina. – Jong Hoon đưa
Eun Young phong thư gấp cẩn thận. Con bé ậm ừ đóng cửa, bĩu môi chê đàn ông sến
súa.
Rút thẻ ATM trả tiền
chiếc váy cưới vai trần mới toanh, Gina lè lưỡi trêu em gái “Lí do chị đổi váy
cưới là một bí mật.” Không ai điên như cô, sát lễ kết hôn còn đổi loạn váy cưới,
nhất quyết không tháo chiếc nhẫn đính kim cương nhỏ xíu đeo trên tay mặc nhà
chú rể cằn nhằn. Tính cô vốn cứng đầu, không nhường nhịn cô cũng chẳng giải quyết
được việc nên cuối cùng mọi người mặc cô tự chọn lựa. Eun Young pha trà gừng
nóng, hai chị em nó nằm dài xem bộ phim tình yêu cũ rích, Gina rút trong túi
xách ra phong thư, nét chữ cứng gượng cố nắn nót của một người đàn ông. Cô chậm
rãi khuyên em gái, nếu muốn lấy N thì đừng bắt hoa cưới chị ném. Em thấy đấy,
tình yêu của chị ngoài nuối tiếc ra thật chẳng có gì. Buổi sáng chị mở mắt và
thấy mình lại nằm trên chiếc giường quen thuộc, tim chị hụt hẫng khủng khiếp.
Người đàn ông chị yêu, từ bỏ chị. Nhưng chị không buồn nữa, bởi anh ấy lo cho
chị, sợ chị không chịu nổi điều tiếng. Eun Young à, đôi lúc em chỉ cần 1 ngày sống
trọn vẹn cũng quá đủ bù đắp cho cuộc đời sau này em tồn tại. Chị trải qua ngày ấy
rồi, cùng với Choi Jong Hoon. Cậu ấy cần chị, và cậu ấy hạnh phúc bên chị. Eun Young,
chị không thể mặc cùng váy cưới trong lễ kết hôn với hai người khác nhau. Nên
chị mua hẳn chiếc váy chị mặc hôm chạy trốn. Đánh dấu kĩ nơi hồi ức xinh đẹp.
Chồng chị là Choi Jong Hoon.
Thánh đường trang hoàng
lộng lẫy, trên tấm thảm đỏ, Gina nâng váy di chuyển từng bước nhẹ nhàng. Cậu
dõi theo cô, choáng váng trước sắc đẹp rực rỡ. Cô gái ấy là vợ cậu, Jong Hoon
nhủ thầm, họ đã kết hôn ngày 24/3/2017. Tim cậu khẽ nhói, đáng lẽ cậu không nên
có mặt trong đám cưới này. Cha xứ đọc những lời quen thuộc, Do Hoon dõng dạc “Con
đồng ý”, đến lượt Gina, cô khẽ quay mình về phía quan khách. Nhìn thẳng vào
Jong Hoon.
-
Hoonie ơi, kết hôn với anh là quyết định
ngọt ngào nhất. Cho dù chúng ta yêu nhau không lâu, cho dù còn rất nhiều việc
chúng ta không cùng nhau làm được, cho dù chúng ta chưa có cơ hội thực hiện hết
những điều mọi đôi tình nhân vẫn thích. Nhưng chúng ta là vợ chồng, phải không
anh? Anh biết điều em muốn nói mà, em thoải mái nhất khi ở bên anh, em yêu anh.
Gina vén tóc, lộ hình
xăm mới toanh in nghiêng trên cổ. “Hoonie, You Are My Life.” Cánh cửa lễ đường
đóng lại, Jong Hoon rời khỏi bữa tiệc, không nói lời tạm biệt hay chúc phúc
nào. Cả cậu và cô đều hiểu, chuyện giữa họ không kết thúc tại đây.
“Chú
rể: Choi Jong Hoon
Cô
dâu: Choi Gina
Ngày
24/3/2018
Vợ
yêu à, và chúng ta sẽ kết hôn thêm nhiều lần nữa…”
End.
[25/3/2013 - Ở ngôi nhà
đông đá ấm áp của Tini NVTA]

