Author: Joohie Ice
Disclaimer: Không ai thuộc về mình hết vì họ thuộc về
nhau (tự bản thân cảm thấy câu này rất sến)
Pairing: ChanBaek, có ChanSoo làm màu tí =))
Rating: PG – 13
Status: One shot
A/N:
-
Hồi đầu nghĩ ra cái nội dung cũng muốn làm cho nó ác
ác chút mà viết hồi cái nó hết ác =)) Khả năng hành hạ nhân vật của mình rất
kém, huhu T.T
_____________________~~~~~~~~~~~~~_________________________
-
Chan Yeol ơi, tớ
muốn về nhà. – Baek Hyun thở dài, giọng cậu như vọng lại từ một miền xa xôi
lắm.
-
Khi nào cậu nổi
tiếng rồi tớ sẽ đưa cậu về nhà. Và bọn mình cứ nằm bên nhau cả ngày, không nói
gì, cũng không cần làm gì hết. Nhé? – Chan Yeol kiên nhẫn dỗ dành.
Bởi vì cậu nhỏ bé và yếu đuối quá nên hắn phải cố tỏ
ra mình mạnh mẽ để bảo vệ cậu. Còn thật ra lòng hắn cồn cào nổi bão, hắn nhớ cơ
thể cậu vừa vặn trong vòng tay hắn, nhờ mùi tóc cậu thơm mát dễ chịu, nhớ đôi
môi mềm vị anh đào. Nhớ tất cả những gì thuộc về cậu đến sắp phát điên.
-
Giờ tớ không dùng
di động thường xuyên nữa. Cậu đừng gọi. Tớ sẽ gọi cho cậu sớm thôi. Về nhà sớm
cùng cậu nữa. Chờ tớ. – Baek Hyun vội vã cúp máy ngang, bỏ lại Chan Yeol hụt
hẫng.
Hắn lắc đầu, thoáng trách cậu cư xử kì lạ. Từ ngày cậu
lên Seoul ,
chuyển vào một công ty đào tạo ca sĩ lớn, khoảng thời gian dài rồi họ chưa gặp
nhau. Gia đình Baek Hyun khá giả nhưng các dịp nghỉ lễ họ giữ chặt cậu ở nhà,
ba mẹ cậu sợ Chan Yeol chính là vật cản trên con đường trải hoa hồng cậu đang
bước. Không ai hiểu nếu hắn chẳng ủng hộ động viên, cậu đâu đủ can đảm theo
đuổi ước mơ trở thành ca sĩ.
Hắn đi làm thêm, ngày nào cũng tiết kiệm tiền. Nhất
định hắn phải thấy cậu, khoảng cách thật gần, để hắn có thể lại lần nữa cắn cổ
cậu, trêu đùa dáng vẻ cậu nhẹ răng dọa dẫm đáng yêu chẳng khác nào con nít.
Nghe hơi thở cậu phả bên tai hắn thì thầm “Ai yêu Park Chan Yeol nhiều nhất?
Đương nhiên là Byun Baek Hyun.” Hắn ngớ ngẩn bật cười, không để ý chủ quán cà
phê dắt theo một chàng trai nhỏ nhắn tiến tới chỗ hắn.
-
Đây là Do Kyung
Soo, nhân viên mới. Hai đứa làm quen nhau đi.
Cậu nhóc khiến hắn liên tưởng ngay đến Baek Hyun, vóc
dáng hao hao giống nhưng không đáng yêu bằng. Cậu ngượng ngùng bắt tay hắn, hắn
vỗ vỗ vai cậu toe toét cười. Tính tình hắn vốn rất thân thiện dễ gần mà.
Chan Yeol lúi húi lau dọn bàn, điện thoại trong túi
quần vẫn không hề động đậy. Hắn đọc đâu đó rằng các công ty đào tạo ca sĩ có
lịch tập rất khắc nghiệt. Hắn lo cậu kiệt sức. Baek Hyun cứng đầu và háo thắng,
cậu sẵn sàng bỏ ăn bỏ ngủ để đứng đầu, vị trí hoàn hảo nhất. Cậu nghe lời mỗi
hắn, riêng hắn kìm hãm được tính ngựa non háu đá của cậu. Hắn mở ví, ngắm nhìn
tấm sticker chụp chung. Hắn chấp nhận đánh đổi mọi thứ, để cùng cậu trở về năm
tháng ấy.
Kyung Soo đứng sau Chan Yeol, kiễng chân xem trộm bức
hình, không cẩn thận vấp ngã. May hắn kịp ôm ngang eo đỡ cậu nhóc, hai má cậu
đỏ bừng, đôi mắt mở to tròn thấu suốt tâm can hắn. Trước mắt hắn, không tồn tại
Kyung Soo nào cả, hoàn toàn là Baek Hyun. Bầu trời rộng lớn, trách anh ích kỉ
muốn đem em giam giữ trong bầu trời của Park Chan Yeol.
-
Xin lỗi anh. –
Cậu nhóc lắp bắp rồi chạy biến.
Hắn
nghe tim mình vô cớ hẫng nhịp.
-
Chan Yeol, nếu tớ
mãi mãi không bao giờ được ra mắt, không bao giờ nổi tiếng, không bao giờ cất
cao giọng hát. Thì sao hả Chan Yeol?
Hắn cảm nhận cậu đang ngồi bó gối trên giường, ánh mắt
xa xăm vô định. Cô đơn, sợ hãi, lạc lõng, trống rỗng. Thèm rúc vào lòng hắn hít
hà, mè nheo hắn pha cho li ca cao nóng. Và mọi chuyện đớn đau khổ sở trên đời
sẽ tự động tan biến hết. Bởi vì đã có Chan Yeol ở đây với Baek Hyun rồi, bởi vì
chỉ cần Chan Yeol ở đây, thì Baek Hyun vẫn ổn. Cậu biết thế, biết rất rõ như
thế.
-
Tớ yêu cậu.
Khoảng cách chẳng là cái thá gì cả. Tớ yêu cậu.
Đêm đó, hắn không ngủ nổi, cứ loáng thoáng âm điệu
trầm buồn từ tiếng nói cậu. Hắn bấm số, mất tín hiệu. Hắn nhắn tin, không thể
gửi. Hắn cáu gắt bực bội, vớ lấy gối ném xả tức. Công ty chèn ép cậu nên cậu
mới dở sống dở chết, buồn bã không còn đủ niềm tin. Seoul hào nhoáng không bôi đen tâm hồn cậu,
nhưng đem cậu vô âu vô lo dìm sâu xuống góc tối. Ngạt thở.
Chan Yeol lờ đờ phục vụ quán cà phê. Thân con trai cao
1m85 vật vờ trông đáng thương tội nghiệp. Vài khách quen hỏi thăm sức khỏe, hắn
gật đầu qua loa, nụ cười bớt nhiều phần điên điên tửng tửng. Nguệch ngoạc viết
“Baek Hyun, anh nhớ em.” Bút tắc mực, tô hoài tô hoài chữ “nhớ” cứ nhạt nhòa.
-
Em nấu thử bò sốt
tiêu. Anh ăn nha. – Kyung Soo tíu tít, quán vắng còn hai người, hắn không nỡ từ
chối đành ngoan ngoãn ngồi ăn.
Baek Hyun dở tệ khoản bếp núc, đổ nước lạnh chờ mì tôm
chín ngoài cậu thì không còn ai ngớ ngẩn vậy. Nhưng cậu chăm chỉ đạp xe đi học
nấu ăn, năm ba bữa cháy bếp, năm ba bữa khét nồi, toàn bộ do hắn dọn dẹp. Trước
lúc cậu chuyển nhà lên Seoul ,
xếp nào cơm nào trứng nào bánh ngọt đầy một hộp “Cậu nhớ ăn, dở cũng phải ăn. 5
năm nữa mình kết hôn, mỗi ngày tớ đều nấu cho cậu ăn. Ngon tuyệt luôn, tớ hứa.”
Chan Yeol ôm Kyung Soo, đầu óc hắn váng vất.
-
Ừ nấu đi, anh ăn
mà, anh ăn mà.
Baek Hyun ơi, mau về nấu cho anh ăn đi em. Chan Yeol
lái xe giữa đêm, cổ họng hắn đắng ngắt, đau buốt. Hắn hẳn là tạo vật chất chứa
nhiều u buồn nhất. Nỗi u buồn mang tên người yêu tận chốn xa xôi.
Hắn theo dõi hoạt động vài nhóm nhạc debut dưới sự
quản lí của công ty đang đào tạo cậu. Nhận ra bọn họ trên sân khấu long lanh,
song bề ngoài đó chỉ nhằm che dấu cỗ máy kiếm tiền mục nát. Hoang phí tuổi trẻ,
tài năng và tình yêu lớn lao sắp vụt mất. Hắn không giải thích tại sao hắn vô
cớ ghét công việc ca sĩ. Hắn mòn mỏi chờ đợi cậu, cậu thì càng đi càng xa, càng
đi càng mất hút. Chan Yeol hút thuốc, ho sặc sụa giữa căn nhà chật chội ẩm mốc.
Hắn đếm tiền, gần đủ để mua vé tàu hỏa. Đợi đến lúc đó, hắn nhất định bắt cóc
cậu, xem cậu dám rời xa hắn nữa không. Hắn nhếch môi chìm sâu vào giấc ngủ,
văng vẳng giọng hát cậu tập ở hành lang trường học. Hắn chưa bao giờ tưởng
tượng, nếu sự cạnh trang khắc nghiệt cướp mất âm thanh trong trẻo ấy. Nếu Baek
Hyun bất lực nằm trên vũng máu, thấy bản thân chết dần chết mòn.
Chan Yeol chỉnh dây đàn, lướt mấy ngón tay thon dài
tạo nên giai điệu dịu dàng mê hoặc. Kyung Soo rụt rè, vài nốt nhạc đầu cậu nhóc
hơi lạc nhịp nhưng dần giữ bình tĩnh, cậu đánh cắp trái tim các thiếu nữ bằng
vẻ ngoài đáng yêu, bài hát ngọt lịm hòa quyện hoàn hảo với Chan Yeol. Lần đầu
hợp tác mang tới hiệu ứng đặc biệt, doanh thu quán tăng đáng kể. Chủ quán vỗ
tay yêu cầu hai người tiếp tục phát huy. Mắt Kyung Soo lấp lánh, cậu níu áo hắn
ngượng ngùng.
-
Cho em cơ hội đi.
Hắn ngơ ngẩn, thấy mình rơi tự do. Những ngày cô đơn
cùng cực, những ngày trống vắng tận tim. Hắn khô cứng đưa đẩy lưỡi. Cậu bé
Kyung Soo kiễng chân hôn môi hắn. Hắn tưởng Baek Hyun ôm lưng hắn, hắn tưởng
Baek Hyun đã chọn hắn thay vì tương lai.
Điện thoại reo liên hồi, không ai bắt máy. Chan Yeol
ăn uống, Chan Yeol tắm rửa, Chan Yeol xem tivi. Nhưng Chan Yeol nhất quyết
không bắt máy. Hắn vào bếp cắt trái cây, đứt tay. Máu rơi tí tách đỏ li nước
lọc. Hắn đưa lên miệng uống sạch, tanh nồng.
-
Họ có làm cậu đau
không Baek Hyun, cậu có an toàn không Baek Hyun? Tớ xin cậu nói cho tớ biết,
cậu có hạnh phúc không?
Hắn ngửa cổ cười điên dại. Màn hình điện thoại tối
đen, hết pin từ vài tiếng trước. Bởi gắn kết bền chặt, linh cảm đôi khi chính
xác không ngờ.
Anh chủ quán lôi Chan Yeol xềnh xệch. Hắn nghiêng đầu
quan sát Kyung Soo vừa trải qua cuộc phẫu thuật 4 tiếng đồng hồ. Cậu dọn dẹp
trong quán cà phê, chiếc ghế gỗ cất trên cao bất ngờ rơi xuống đập lên đầu cậu.
Va đập làm cậu ngất xỉu ngay tại chỗ, may anh quản lí quên ví tiền quay lại lấy
mới phát hiện kịp. Trễ chút nữa chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Hắn rùng mình,
luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh mắt Baek Hyun đầy căm thù ám ảnh hắn.
Tại sao cậu phản bội tớ, trả lời nhanh, tại sao cậu phản bội tớ? Chiếc điện
thoại vùi sâu dưới gối, con dao nằm cạnh ướt máu. Đừng phản bội tớ, Chan Yeol
à, đừng phản bội tớ. Baek Hyun yếu ớt cử động mấy ngón tay, cố níu kéo.
-
Em bận việc phải
lên Seoul . –
Mắt hắn đỏ ngầu, chất giọng trầm đe dọa.
Tàu hỏa lao băng băng, hắn mệt mỏi khép hờ mắt dỗ dành
bản thân ngủ đôi chút. Đột nhiên điện thoại hắn reo inh ỏi.
-
Bọn mình chia tay
nhé. – Cậu nhão nhoẹt, bấu chặt ngực áo ngăn tiếng khóc nức nở.
-
Cấm cậu nói năng
linh tinh. Baek Hyun, tớ đưa cậu về nhà.
-
Park Chan Yeol
yêu thương của tớ ơi. Tớ sợ là đã quá muộn rồi. – Chiếc điện thoại ngắt kết
nối, tắt ngúm.
Byun
Baek Hyun, tớ cũng cảm giác là đã quá muộn rồi.
Hốc mắt hắn cay cay, hành khách cùng khoang tàu ái
ngại nhìn chàng trai cao lớn đang khóc. Không ai để ý, cửa kính xe phản chiếu
bóng hai người. Cậu trai nhỏ hơn, ôm cổ bê bết máu. Khóc không thành tiếng, quỳ
gục dưới chân Chan Yeol.
Chan Yeol xông vào tòa nhà tráng lệ tọa lạc giữa trung
tâm Seoul . Hắn
huých mạnh tất cả những kẻ cản đường, lồng lộn như mãnh thú lùng sục cậu. Hắn
cầm súng đe dọa, cả tòa nhà báo động ầm ĩ. Thực tập sinh đứng lố nhố, toàn
những gương mặt xa lạ. Hắn bắn phát đạn đầu tiên, cánh cửa gỗ khóa chặt cháy
khét bật mở. Điện thoại đổ chuông từng hồi, hắn lớn tiếng gắt gỏng:
-
Byun Baek Hyun,
em ở cái xó nào vậy hả?
-
Hãy yêu Kyung Soo
đi anh, em mãi dính chặt với nơi này. Tìm em để được gì đâu anh?
Chan Yeol quỵ ngã, hắn bới tung tủ quần áo, xô lệch
bàn ghế. Từng đồ vật thân thuộc hiện ra trước mắt, mọi thứ đều đọng lại mùi
hương tự nhiên từ Baek Hyun. Hắn bắn điên loạn, gào tên cậu khản cổ. Cảnh sát
bao vây tòa nhà, liên tục yêu cầu hắn bỏ vũ khí. Không ai, không một ai thông
cảm cho hắn, thấu hiểu cho hắn. Hắn đánh mất cậu rồi, đáng lẽ ngay từ đầu hắn phải
giữ cậu, hắn phải yêu thương cậu. Chan Yeol dí súng sát thái dương, ngón tay
run run định bắn.
-
Bác dẫn con đi
gặp Baek Hyun, nha con. – Hai cảnh sát hộ tống mẹ cậu lên khuyên hắn.
Hắn thừ người ngồi trước mộ cậu, chăm chăm ngắm nhìn
di ảnh cậu bé nở nụ cười tươi rói. Thế giới giải trí rất khắc nghiệt, để đạt
được mục đích đứng trên sân khấu càng nhanh càng tốt, đối thủ nhẫn tâm nửa đêm
lén lút chuốc thuốc mê cắt cổ họng cậu. Ca sĩ không nói, không hát. Cuộc đời
cậu vô nghĩa, tìm về bên hắn cũng không còn mặt mũi. Làn da cậu tái nhợt, câu
nói cuối cùng “Park Chan Yeol, em yêu anh.” Bất lực. Hắn không tin, không dám
tin, cũng không đành lòng tin. Cậu thử đủ mọi cách báo hiệu hắn hay biết, thậm
chí ghen tức với Do Kyung Soo dần chiếm được trái tim hắn. Cậu yêu hắn, hóa
thành ma vẫn không ngừng yêu. Cậu chỉ muốn được ở bên hắn, không cần nổi tiếng
gì cả, chỉ cần được ở bên hắn.
Sau đó khá lâu, cảnh sát phát hiện chiếc đĩa CD dưới
gối Chan Yeol. Căn phòng nơi Baek Hyun bị cắt cổ họng cháy phừng phừng, lửa lan
rộng thiêu đốt. Giữa không khí ấy, cậu vẫn hát, giọng cậu cao, trong vắt. Hắn
đệm đàn, không chuyên nghiệp nhưng chân thành. Ánh mắt hắn đong đầy yêu thương.
Giống như giữa họ chưa từng tồn tại đau khổ, cách xa hay sống chết. Lửa thiêu
rụi tất cả, không còn lại gì. Park Chan Yeol vươn tay bao trọn bàn tay nhỏ bé
hơn. Cái chết cướp hắn đi mà sao hắn thấy quá an yên nhẹ nhõm?
-
Sao cơ, cậu sắp
được debut à? Thật không thật không thế? Này, nhớ khao tớ nhé. Rồi rồi, tớ cũng
nhớ cậu lắm Byun Baek Hyun yêu yêu. – Hắn toe toét hào hứng lăn lăn trên
giường, ôm chặt con gấu bông cậu tặng.
Hắn không biết, bắt đầu từ cuộc gọi đó. Số điện thoại
hắn lắng nghe mỗi ngày. Không tồn tại. Bởi vì quá yêu hắn, nên cậu mới vương
vấn lại thế giới, níu lấy hắn.
Và
họ thật sự. Đã gặp nhau…
10/9/2013
Căn
nhà đông đá ấm áp của Joohie Ice ^^




.jpg)