Tách khỏi đồng đội vây quanh mừng chiến thắng, Tường Phong đi đường cửa sau ra nhà xe, nơi Vi Vân chờ sẵn. Cô tươi cười khen anh hôm nay thi đấu tốt quá, trông cô vui vẻ hơn hẳn mọi ngày. Anh thoáng muốn nắm tay cô như những người yêu nhau chia sẻ cảm giác hạnh phúc. Nhưng rồi nhận ra mắt cô rất buồn, anh đành xoa đầu cô vậy thôi. Anh chở cô đi lòng vòng dạo biển, đối với cô anh luôn dịu dàng cẩn trọng, anh sợ mình làm cô tổn thương. Tóc cô bay tự do tạo thành hình ảnh đẹp song u uất. Ở thành phố nhỏ xíu này, chắc góc nào cũng đong đầy kỉ niệm về H. Anh từng gặp cậu ta, người cô dốc lòng dốc dạ ra yêu đó. Cậu ta đẹp trai, mắt sâu thẳm, khóe miệng thoáng nhếch bất cần. H tự tin vào bản thân, cho rằng dù cậu ta làm gì chăng nữa, cô vẫn sẽ tha thứ bỏ qua. Cậu ta quên mất, trong tình yêu, nếu người này không tôn trọng thì người kia, chẳng còn lựa chọn nào khác, ngoài bỏ đi.
- Em không thể cứ mãi buồn bã được Vi Vân à. - Tường Phong áp chai nước mát lạnh lên má cô.
- Em ổn mà anh. - Cô lắc đầu, phủ nhận chuyện mình sắp khóc đến nơi,
- Anh không có ý chê bai, chỉ là em hãy dành yêu thương cho ai xứng đáng. Cuộc đời của em, tuổi trẻ của em, em phải dũng cảm lên. - Tường Phong kéo Vi Vân nhìn anh, cô xa lạ, lạnh lùng, băng giá.
Lần cuối Vi Vân tìm H, cứu vớt tình yêu non trẻ. Cậu đang đứng với một cô gái khác. H không chọn Vi Vân. Giây phút cô quay lưng bước, đầu ngẩng cao, vai không run rẩy, cậu chẳng hề cất tiếng gọi cô, thì giữa họ không còn tồn tại tình yêu nữa. Cậu quá coi thường cô, là vì cô luôn luôn quỵ lụy cậu, dịu dàng dù cậu đùng đùng nổi giận vô lí. Vi Vân đã can đảm yêu được, thì cũng dũng cảm chia tay được. Thời điểm ấy, Tường Phong đổ ngang đời Vi Vân trong hoàn cảnh dở khóc dở cười.
Tường Phong chạy không mệt mỏi trên sân bóng rổ, hào hứng thực hiện những cú ném mạnh mẽ. Chợt anh ném bóng chệch hướng, quả bóng cam bay đường vòng cung đẹp đẽ, đáp thẳng mặt Vi Vân không nể nang. "Em ổn". Cô ngửa cổ ngăn dòng máu mũi, gạt tay anh tự chăm sóc bản thân. Khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, anh thương cô không chịu nổi. Làm sao anh bỏ mặc cô đơn độc, làm sao anh để kệ cô xoay sở? Tường Phong dò hỏi khắp trường, biết tên, biết lớp của Vi Vân. Biết cô vừa chia tay người yêu. Biết cô bị nhiều điều tiếng. Anh công khai theo đuổi cô, trận đấu đầu tiên mở màn mùa giải, anh ghi bàn vào phút chót, đưa đội từ hòa sang thắng. Lúc mọi người nhao nhao, Tường Phong cố gắng nắm chặt cổ tay Vi Vân. Cô vùng vẫy kiểu gì anh cũng nhất quyết không buông, như để chứng tỏ "Đây là cô gái của tôi". Vi Vân mím môi dậm chân Tường Phong, cô chưa sẵn sàng. H đã từng có những ngày nắm tay cô chỗ đông người y hệt. Rồi sao, rồi vẫn rời xa nhau đấy thôi.
Cô gái hôm đó đứng với H từng là bạn chung của hai người, sau Vi Vân nhận ra mỗi lần cô và H cãi nhau, cô ta thường xuyên đơm đặt đổ thêm dầu vào lửa nên cô dần dần né tránh. Đột nhiên cô ta hẹn gặp Vi Vân.
- Anh lo lắm, anh chờ đón em nha? - Tường Phong thở dài.
- Không cần đâu anh. - Vi Vân vỗ vỗ vai Tường Phong, cô không tin mình thua bạn bè H.
Vi Vân mặc váy hoa tươi trẻ, búi tóc cao năng động, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Rời khỏi bàn, cốc nước cam còn nguyên. Gió thổi thốc ngang người cô, một mình cô xuôi theo dòng người đông đúc, cơ thể nhẹ hẫng chực đổ ập xuống. Phải, chính Vi Vân chủ động chia tay, nhưng đâu có nghĩa là cô không đau không buồn. Tình yêu đầu tiên của cô, người đàn ông đầu tiên của cô, trọn vẹn yêu thương trong lành tinh khiết nhất. Làm sao Vi Vân dám yêu H, khi câu hỏi "Anh còn yêu em không?" cô đánh cược, cậu lảng đi chẳng trả lời. Vi Vân vẫn có thể tiếp tục kiên nhẫn, cần mẫn, tận tâm bỏ qua hết để chăm sóc H. Vậy mà cậu đã không giữ cô. Xét cho cùng, cậu mới là người không cần cô trước.
- Sao em lại ở đây? Sao em không nghe điện thoại? Hả? - Tường Phong hốt hoảng lay Vi Vân, anh tìm ra cô ở quán cà phê BJ quen thuộc, nơi trú ẩn an toàn hiếm ai biết. Cô uống cà phê đen không đá không đường, anh ghét cách cô yếu đuối tự hủy hoại bản thân.
- Cô ta nói H rất buồn, rất suy sụp. H không hiểu tại sao em nhẫn tâm chia tay H. Anh ơi, em đau lòng quá. Cô ta cũng xin lỗi em nữa, cô ta không nghĩ việc H im lặng để em bỏ đi hôm đó hậu quả lại nghiêm trọng vậy. - Vi Vân thổn thức, nước mắt giọt ngắn giọt dài lăn xuống.
- Nếu cô ta thật sự hối lỗi, đáng lẽ cô ta nên tự biết vị trí của cô ta sớm hơn. Tình yêu là chuyện hai người, chừng nào H chưa lên tiếng, em không nên tin ai cả. Em có anh mà, em đừng lo. - Anh ôm lấy cô, xót xa thân cô lạnh ngắt. Anh muốn bảo bọc cô, chỉ đơn giản muốn che chắn hết mọi độc ác từ cuộc sống này thay cô.
Thỉnh thoảng Vi Vân vẫn suy nghĩ tàn tệ, một ngày H nhận ra cậu không thể sống thiếu cô, cầu xin cô quay lại, cô nhất định hành hạ cậu. Suy nghĩ ấy vẫn ám ảnh Vi Vân ngay cả trong mơ. H ôm cô, hôn cô, vấp phải sự phản đối dữ dội từ cô, cậu luống cuống, ngơ ngác. Cô cười khẩy, tình yêu của cô đã nguội lạnh rồi. Đau buồn thay, Vi Vân đời thật không mạnh mẽ giống Vi Vân ảo tưởng. Nỗi nhớ bóp nghẹt cô, càng ở bên Tường Phong cô càng nhớ H da diết. Hạnh phúc là thứ mong manh nhường ấy, cô vun đắp tẩn mẩn đâu giữ nổi chân cậu, Cô dẹp bỏ tự trọng yêu cậu, cậu để tự trọng cao ngất cản đường yêu cô.
"H hoang mang lắm, hoàn toàn không biết lí do gì khiến cậu kiên quyết chia tay." Lời cô ta nói văng vẳng. Vậy tại sao H không mở lời? Là vì Vi Vân đã cho cậu quyền tin rằng cậu luôn đúng.
Tường Phong dẫn Vi Vân đến xem đội anh tập bóng rổ. Anh sẽ yên tâm hơn nếu cô nằm trong tầm mắt anh. Chiếc áo số bảy di chuyển nhanh nhẹn, các cú ném chuẩn xác. Không thể phủ nhận Tường Phong chính là ngôi sao của đội. Ánh nhìn thiếu thiện cảm chĩa về phía Vi Vân. H không chơi bóng rổ, nhưng H là hot boy. Cô vừa chia tay hot boy này, vội vàng cặp kè hot boy khác. Ai cũng bàn tán cô lăng nhăng, giả tạo.Họ cứ thử yêu H đi, cậu đối xử với cô không bằng mấy đứa con gái cậu bạn bè hời hợt. Cô đau lòng tưởng chết thì ai thấu? Chịu đựng cậu thì ai thương? Cô lại không tốt sao, lại không yêu cậu sao?
Tường Phong ngồi bên cạnh Vi Vân, hai cốc cà phê giấy dần lạnh ngắt.
- Anh sẽ chờ em. - Giọng anh chắc chắn.
- Phong, em xin lỗi. Em không xứng đáng. - Cô buồn rười rượi. Không nhờ anh, cô chẳng dám tưởng tượng mình sống thế nào suốt thời gian qua. Ân cần ngọt ngào này, anh không nên trao nó cho cô.
- Vậy H xứng đáng? - Anh mất bình tĩnh gắt lớn.
- Tim em không dùng để yêu được nữa rồi.
Thoáng chớp mắt, Tường Phong nhận ra tổn thương H đổ lên đầu Vi Vân tạo thành tầng tầng lớp lớp sự phòng vệ. Anh chỉ có thể giúp cô lau nước mắt chứ không thể giúp cô lại tin vào tình yêu.
H lần đầu tiên lên tiếng trên mạng xã hội, than thở cậu đang đợi kì diệu xảy đến với tình trạng quan hệ hiện tại. "Đồ hèn". Phong tặc lưỡi. H là đàn ông, mà cứ ở yên chờ Vi Vân năn nỉ giải thích. Tiếp xúc với Vi Vân đủ lâu, anh hiểu lòng cô tan nát nhưng cô chấp nhận rời xa cậu. Anh điếng người đọc dòng bình luận, cô gái mới mấy hôm trước yếu đuối giờ trở mặt. "Mèo mả bỏ đi, tiếc gì?" Thề, anh muốn bất chấp việc cô ta là con gái, xử cô ta một trận. Vi Vân thắt kiểu tóc mới, hào hứng khoe Tường Phong. Vô tình đọc được, cơ mặt cô đông cứng. Con người thâm hiểm quá, cô cùng tâm hồn non trẻ chẳng hơi sức nào chống trả. Tường Phong ôm Vi Vân, anh chủ động ôm siết cô, không e ngại, không dè dặt. Kể cả cô không yêu anh, anh cũng không rời bỏ, tạo điều kiện cho kẻ khác dày vò cô.
Nhưng Tường Phong đã nhầm, H bây giờ mới bắt đầu hành trình níu kéo.
H khóa Facebook, nhớ thời điểm an yên yêu nhau. Vi Vân nói lúc yêu, ti tỉ chuyện vớ vẩn đều muốn chia sẻ. Tan vỡ rồi, im lặng tốt hơn. Cậu ngẫm mãi vẫn không thông, rốt cuộc cô buồn bực cái gì kinh khủng vậy? Nói chia tay là chính thức chia tay. Trường học nhỏ xíu, né tránh liền không gặp. Không tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ. Trước cô nửa đùa nửa thật, em cực giỏi bốc hơi khỏi đời người khác. Nào ngờ cô không lừa cậu. Nếu chỉ đơn giản là hôm đó H không gọi Vi Vân, cô lèm bèm vài ngày, cậu sẽ ậm ừ sửa đổi mà. Bản tính cậu ngang bướng, đã bởi chiều chuộng cô thay đổi nhiều rồi. Cậu tạo một địa chỉ email, vờ thông báo mọi người cần gì cứ liên lạc. Chẳng qua là trông chờ cô. Cô vẫn không tin tức. Cậu phát hoảng. Cậu không cam tâm.
- Anh không chứng kiến em những ngày đầu yêu H. Kể anh nghe được không, các cô gái tuổi em yêu sâu đậm thế vì lẽ gì? - Tường Phong bỏ quyển truyện đọc dở xuống, chăm chú nhìn Vi Vân.
- Cậu ấy đạp xe qua nhà cùng em đi xem bóng đá. Cậu ấy mua bim bim cho em. Cậu ấy đưa em áo khoác thơm phức mùi cậu ấy mặc đỡ nắng. Cậu ấy cúi xuống cột dây giày giúp em. Cậu ấy là người đầu tiên, làm những điều đó với em. - Vi Vân chìm đắm trong dòng hồi ức lấp lánh.
Tường Phong đưa tay gần má cô bỗng buông lơi. Tình yêu là thứ mong manh nhường ấy, đã từng hạnh phúc nghẹt thở.Sớm mai thức dậy thấy ngực mình trống hoác. Nước mắt chậm rãi lăn dài. Giá tình yêu đừng ghé ngang, giá cuộc đời không nhẫn tâm thay đổi.
H gọi Vi Vân. Bấm dãy số thuộc lòng. Cậu hồi hộp y hệt hôm tỏ tình. Cô bắt máy.
- Em nghe ạ. - Tiếng sột soạt chứng tỏ cậu ở đầu dây bên kia, lưỡi cậu tê rần không nói nổi. - Em đã chờ điện thoại của anh bao lâu. - Cô tiếp, cậu cảm nhận được cô nhẹ mỉm cười. - Em không đủ tốt sao anh? Em không yêu anh sao anh? Có cái gì cô ta mang đến cho anh hơn em không anh? Vậy mà anh nỡ dửng dưng kệ em bỏ đi. Bạn bè anh em đâu dám cản, nhưng giữa người yêu và bạn bè là con gái, anh đáng lẽ phải chọn em chứ anh. Em chia tay không phải vì em hết yêu anh, mà là anh không sợ mất em, nên anh chưa từng tôn trọng em. H này, tay em không đỡ nổi tim nên là em phải đi thôi.
Vi Vân cúp máy, nằm dài giữa nền nhà lạnh ngắt. Lọ kẹo cam vơi dần, cô ngậm nuốt, chẳng cắn, chẳng nhai. Cô cười tươi, à H chủ động gọi cô cơ đấy. Chắc là nhớ cô hả? Ừ, cô nhớ cậu. Nhưng sao cậu không nói gì cả? Tại sao chứ? Cô đập vỡ gương soi phòng tắm, mảnh kính rơi loảng xoảng. Cô bước chân trần, giẫm đạp đống kính nát vụn. Máu chảy lênh láng nhưng cô không thấy đau. Điều cuối cùng cô nhớ là gương mặt Tường Phong hốt hoảng và tiếng còi xe cấp cứu.
H nhấn ga như điên, cậu chạy cầu thang bộ qua 5 tầng lầu, thở hồng hộc trước cửa phòng hồi sức. Gần đó, Tường Phong khoanh tay ngồi trầm tư, trông anh cực kì mệt mỏi. Không khó để biết hot boy đội bóng rổ, người công khai theo đuổi Vi Vân. Cô có sức hút kì lạ, tưởng nhạt nhòa mà để lại ấn tượng sâu sắc.
- Cô ấy ổn không? - H nhỏ giọng, Tường Phong không những lớn tuổi hơn, anh còn tạo cảm giác áp đảo.
- Đồ khốn nạn. - Anh vung tay đấm thẳng mặt cậu, mắt anh đỏ lừ, tay co lại giận dữ. - Chính mày giết Vi Vân, thằng khốn. Bởi vì mày, cô ấy mới giấu thuốc trầm cảm trong lọ kẹo cam ngày nào cũng uống. Cô ấy sắp quên mày thì mày gọi cô ấy, đánh thức quá khứ tồi tệ. Mày, nếu Vi Vân rơi vào nguy hiểm, tao không tha cho mày đâu. - Anh hét, các y tá cố ngăn anh gây rối trật tự bệnh viện.
H sững sờ. Hẹn hò với Vi Vân, cậu thường xuyên thắc mắc cô có lọ kẹo cam không bao giờ chịu chia. Cô áp lực, stress, trầm cảm từ lúc nào? Nguyên nhân là do ai? Cô đau khổ không khác cậu, cô oằn mình tự chịu đựng tất cả. Vào khoảng thời gian Vi Vân suy sụp nhất, Tường Phong là cứu tinh của cuộc đời cô.
Nửa đêm Vi Vân tỉnh, cô quờ quạng lay Tường Phong thức cùng. Cô sẽ đuổi anh khỏi đây, anh xứng đáng với những cô gái tốt hơn cô. Cô cấu cườm tay mình, cơn đau giúp cô tỉnh táo. Cô hất chăn, yêu cầu anh biến ngay.
- Anh biến mất hoàn toàn cũng được, nhưng nếu em tiếp tục hủy hoại bản thân em thì ai thương em đây?
- Em dơ bẩn lắm, thật mà anh, em dơ bẩn lắm.
Lần đầu tiên, Vi Vân dốc lòng kể lể. Cô mắc nợ H, lí do cô thà để H hành hạ chứ không nỡ rời xa cậu.
- Em đã say nắng một chàng trai khác, gối đầu lên chân anh ta ngủ trong quán cà phê. Chẳng rõ ai chụp hình gửi cho H. Em đã phản bội cậu ấy anh ạ. Nên khi em cầu xin cậu ấy quay lại, cậu ấy chỉ đơn thuần muốn trả thù em. Em hy vọng cậu ấy vui vẻ hạnh phúc. Em không kêu ca phàn nàn vì lẽ đó. Chắc là đủ rồi phải không anh? Trò chơi dằn vặt cậu ấy chơi đủ rồi anh nhỉ? - Vi Vân bật khóc.
Tường Phong ôm cô dỗ dành. Em phản bội cậu ấy, không phản bội anh. Cậu ấy đòi trả thù em. Anh yêu em. Anh hôn trán cô. Tình cảm cô gái nhỏ trao H sâu rộng tựa biển lớn không bến bờ.
Vi Vân xuất viện, nghỉ ở nhà thêm vài ngày. Cô chấp nhận việc Tường Phong gần kề cô theo cách cởi mở hơn. Thỉnh thoảng cô giúp anh chuẩn bị hộp cơm trưa. Cô ngưng dùng thuốc chống trầm cảm. Lỗi là do H không tôn trọng cô. Đôi khi mình chỉ cần tin rằng mình đã cố gắng đủ thì sẽ ổn cả thôi. Vi Vân mặc áo len che khuất quần, mặc crop top khoe vòng eo nhỏ xíu. Tường Phong ngạc nhiên. Hóa ra H thay đổi Vi Vân nhiều vậy, cô đã từng trẻ, xinh đẹp, nhắng nhít thế này.
- Em lấy lại thăng bằng nhanh thật. - Vi Vân mở cửa, phát hiện người vừa bấm chuông là H.
- Chào anh. - Cô cúi đầu khách sáo, tim tưởng chừng sắp rơi xuống đất.
- Em từ từ. - Cậu lách người chặn cô. - Nếu chuyện giữa chúng ta thật sự chấm dứt, em hãy cầm thứ này ném đi. Như vậy cho nhẹ lòng.
Bức hình chung của hai người lồng vào chiếc khung cầu kì. Nụ cười sáng rực, ngọt ngào. Vi Vân đau nhói, cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để quay về thời điểm ấy. Chàng trai này từng là cả thế giới của cô.
- Ừ, em sẽ ném. - Vi Vân lạnh lùng đóng cửa, kết thúc cuộc nói chuyện bóp nghẹt tim cô.
H thẫn thờ bước, cô bốc hơi khỏi đời cậu vội vàng và vô lí quá. Cậu chưa kịp chuẩn bị gì mà. Là cậu sai rồi, không tôn trọng cô đúng mức, cố chấp đòi trả thù cô. Cậu mới là người đau đớn đơn độc hơn. Cậu đi bar, các cô gái bốc lửa vây quanh cậu. Cậu nhớ da diết cái cách cô lủi thủi chăm sóc cậu không phàn nàn. H nhớ Vi Vân nửa dè dặt nửa sợ hãi mỗi lần đối diện cậu. Cậu cướp sạch của cô sự tự tin, lòng kiêu hãnh. Chẳng trách khi bình tâm lại, cô căm hận cậu sâu sắc.
- Bảo bạn gái cậu đừng mặc váy màu xanh bạc hà kẻo trùng với Vi Vân. - Tường Phong huých mạnh vai H đe dọa.
Bữa tiệc mùa xuân tổ chức thường niên tại trường học. Tường Phong xin nghỉ tập đưa Vi Vân đi làm tóc. Cô từ chối mãi không được, miễn cưỡng ngồi yên để người ta bấm tóc, trang điểm. Cô thắc mắc cậu sẽ đến bữa tiệc cùng ai? Ai thay thế cô đứng cạnh cậu? Vi Vân mặc nhiên chấp nhận Tường Phong như bạn trai cô, nhưng rồi giữa bữa tiệc cô lạc lõng nhường nào. Bạn bè anh trong đội bóng rổ cười nói xã giao với cô, các cô gái hâm mộ anh xì xào bàn tán về cô. Chiếc đầm màu xanh bạc hà hở lưng quyến rũ. Những động chạm nhẹ nhàng từ anh. Mùi vai áo thơm xa lạ. Vi Vân trốn sau góc khuất tạo giữa hai rèm cửa, cốc nước chốc chốc nhấp môi. Tường Phong bảo anh bận chút việc trong ban tổ chức. Cô mờ màng không đáp. H đến, một mình.
Đèn sân khấu vụt tắt, H bước tới chỗ Vi Vân trốn, nắm chặt tay cô. Cô tưởng chừng mình sắp ngất, cứ thế mặc cậu nắm tay mình. Giọng hát ai đó trầm ấm hòa quyện cùng bầu không khí. Ngay lúc cô sắp mở lời, hơi ấm đột ngột biến mất. Cả căn phòng bừng sáng. Hình ảnh chàng thanh niên mặc sơ mi trắng ngân nga từng phím đàn. Là Tường Phong.
"Người nói yêu anh đi... Người nói thương anh đi...
Để cho con tim này đừng ngóng trông hao gầy...
Hãy đến bên anh đi... Để cho tình trọn vẹn chúng ta...
Vì nơi con tim này luôn có... Tình yêu dấu kín cùng thương nhớ cho em...
Có chút bối rối... Có chút tan vỡ...
Có chút thương nhớ tình ai...
Người hỡi hãy đến bên anh này... Nói yêu mình anh thôi...
Để cho lòng anh... Thỏa nhớ mong..."
Vi Vân biết bài hát là dành cho cô, ánh mắt Tường Phong say đắm dán chặt lên người cô. Cô lóng ngóng quay lưng bỏ chạy, còn kịp nghe nốt nhạc lệch tông chói tai. Tường Phong thẫn thờ, anh cứ ngỡ mình nắm chắc phần thắng.
"Cậu hãy chạm vào cô ấy lần cuối vì cô ấy sẽ thuộc về tôi." Tường Phong ngửa cổ cười lạnh, tự anh biến mình thành trò cười thật đáng thương.
H ghé cửa hàng tiện lợi mua một lốc bia, vừa nốc thứ chất cồn vừa đá loạn các vật cản đường dưới chân. Cậu rủa xả bản thân thậm tệ, đó đáng lẽ phải là cô gái của cậu. Cậu thừa nhận cậu chọc cô phát điên vì lối cư xử cố chấp. Nhưng thế không đồng nghĩa là cậu chẳng yêu cô. Cái ngày H nhận được bức hình Vi Vân nằm trên chân chàng trai khác ngủ, cổ họng cậu nghẹn đắng. Cậu đã yêu cô bao nhiêu, không lẽ nào với cô còn chưa đủ? H đã vì Vi Vân thay đổi bao nhiêu, tại sao cô không hay biết? Cậu vừa nổi nóng cãi nhau, cô vội vàng kết luận cậu chèn ép cô. Cậu... H thở dài. Được rồi, lần này là cậu sai. Nên cậu mới đành mất cô.
- Chỉ lần này nữa thôi, em không còn đứng về phía anh nữa rồi. - Đôi mắt Vi Vân đỏ hoe nhưng giọng cô can đảm.
H mở điện thoại, nhận tin nhắn mới từ Tường Phong. "Hãy chăm sóc cho cô ấy."
Đột nhiên, H thấy chân mình mềm nhũn, muốn khụy xuống.
Tường Phong chán nản trở về nhà, lưng áo ướt đẫm mồ hôi vì chơi bóng rổ để quên hết. Chợt đôi chân anh sững lại, Vi Vân ôm một túi đồ ăn lỉnh kỉnh đứng trước cửa nhà anh.
- Em đã nói rõ ràng với H. Người em yêu là anh. Em sợ anh ăn một mình buồn nên em muốn nấu cho anh.
Trước khi Vi Vân kịp nhận ra, cô đã lọt thỏm trong vòng ôm ấp áp và nụ hôn nóng bỏng đến tan chảy.
Chuông điện thoại Tường Phong khẽ reo, H trả lời.
"Mây của trời, hãy để gió mang đi."
18/9/2014
Joohie Ice - Bản chỉnh sửa.
Truyện có lời bài hát Trót Yêu của Trung Quân Idol :">
