Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Everyday I Let You Go







Author: Joohie Ice
Disclaimer: Không ai thuộc về mình hết vì họ thuộc về nhau
Pairing: ChanBaek
Rating: PG – 13
Status: One shot
A/N:
-         Cái tittle thật sự không liên quan mấy đâu và fic có hơi dài một chút J
-         Mình viết cũng khá lâu rồi nhưng hôm nay mới up lên, để lại comment cho mình nhé nhé nhé :”>


Chan Yeol nghĩ đời hắn thế là hết thật rồi, sau khi cô bạn gái buông lời chia tay, hắn như lao vào một hố sâu vô tận. Hắn yêu cô ấy, rõ ràng là vậy, nhưng cái tôi giữa hai người lại không thể hòa hợp nhau. Hắn bảo thủ, cố chấp, ưa kiểm soát, cô ấy chán ngán và ngột ngạt vì hắn vô cùng. Bởi thế nên hắn không dám giữ, cái gì hạnh phúc hắn không trao cô được thôi thì để người khác trao cô.
Chan Yeol mua một bó hoa không đặt tên lạ lẫm, cắm sơ sài vào chiếc lọ nhỏ đặt trên bàn làm việc rồi định ra ngoài nấu mì tôm. Chợt hắn nghe loáng thoáng tiếng ai đó gọi “Yeollie ơi”. Hắn nhăn mặt dụi tai, cho rằng bản thân thiếu ngủ đâm điên khùng, kiên quyết đóng cửa. Lại nghe giọng ai yếu ớt như cầu cứu “Yeollie ơi”. Hắn sững người đảo mắt quanh phòng, thận trọng bước từng bước đến chỗ phát ra âm thanh.
-         Tôi đây, ai vậy? – Hắn hành xử thật ngớ ngẩn, tự hắn cũng cảm thấy thế.
-         Yeollie, lọ hoa.
Hắn gạt nhẹ mấy cánh hoa, há hốc đỡ cậu nhóc với kích cỡ tí hon đặt lên giường. Chan Yeol vốn bình thường không đến nỗi ngố lắm, nhưng gặp hoàn cảnh trái khoáy này, hắn cũng cứng đờ chẳng biết làm gì.
-         Yeollie, cảm ơn anh. – Cậu nhóc phập phồng thở.
Hắn ngẩn ngơ, nửa lo sợ nửa vui mừng. Hắn thấy cậu thân quen ghê lắm, hắn cũng muốn chăm sóc cậu nữa. Chan Yeol tắm nhanh, hắn tò mò quan sát vật thể đáng yêu không dưng “rạch trời” rơi xuống đời hắn. Hắn nâng niu cậu, sợ cậu phút chốc tan biến nhanh. Hắn không nghĩ tới bạn gái cũ, không thắc mắc lí do cậu từ đâu đến và cậu là ai. Giấc ngủ bình yên nhất hắn có từ ngày chia tay. Cậu là thần hộ mệnh của tôi phải không?
-         Yellie ơi. – Trời tờ mờ sáng, ai đó lay lay hắn.
-         Yên nào, anh đang ngủ mà. – Hắn lơ mơ tưởng bạn gái, chất giọng trầm khàn quyến rũ cất lên. Được hai giây, hắn ngồi bật dậy, ngơ ngác gãi đầu. – Cậu to lên đấy à?
Nhóc con đối diện gật gật, hai gò má hồng hồng và cánh môi khẽ chu nũng nịu. Chẳng trách đêm qua giường chật vậy, cậu nhóc cứ thích rúc vào lòng hắn kêu ư ử. Mùi thơm dễ chịu xiêu lòng, hắn vòng tay ôm cậu nằm xuống, phủ chăn lên cả hai đứa.
-         Ngủ đi Baek Hyun, mai anh dẫn em đi mua sắm.
Chan Yeol đã định gọi cậu bằng tên bạn gái cũ, rồi không hiểu bụng bảo dạ kiểu gì lại gọi là Baek Hyun. Baek Hyun ngoan, ngủ cho say giấc, anh thương, anh thương. Hắn vụng về hát ru, sưởi ấm trái tim cậu nhỏ nằm cạnh bình yên như thế.
Sự xuất hiện của cậu nhỏ giúp cuộc sống Chan Yeol bớt nhàm chán. Sáng đi làm, trưa chờ cậu chuẩn bị cơm, tối dắt cậu dạo quanh mua kem hóng gió. Baek Hyun bám chặt lấy hắn, lũn cũn như thú cưng. Hắn quen tay xoa đầu bẹo má cậu nhỏ liên tục, tự hỏi cậu đã ở đâu suốt tháng ngày hắn cô độc. Duy nhất rắc rối vấn chưa thể khắc phục, Baek Hyun không thể điều khiển được kích cỡ to nhỏ. Thảng hoặc, hắn phát hoảng vì tay cậu biến mất dần trong tay hắn, lắm khi hắn bị cấu bầm hông vì Baek Hyun nằm trong túi áo muốn to lên.
-         Có khi nào em đột nhiên cao tới 3m không Hyunie? – Chan Yeol ngừng đọc báo, nhìn xuống cậu nhỏ đang lim dim mắt gối đầu trên đùi hắn.
-         Thấp hơn anh 11cm là khoảng cách đẹp nhất rồi, anh yên tâm đi. – Cậu dụi đầu vào ngực hắn, mùi hương y hệt loại hoa không tên hắn mua hôm nào.
Park Chan Yeol đang nắm giữ một sinh vật bé nhỏ không rõ nguồn gốc vô cùng kì lạ. Nhờ có cậu nhóc bí ẩn đó, hắn vui vẻ hơn, cười nhiều hơn, bớt bị ám ảnh bởi những kí ức đau buồn. Hắn thích Baek Hyun 1m74 nấu mì Ý tuyệt ngon, ban đêm rúc rich kể hắn nghe mấy chuyện thần tiên như dỗ dành trẻ con say giấc. Hắn cũng thích Baek Hyun vỏn vẹn 6cm gọn lỏn trong lòng bàn tay hắn, trong túi áo hắn. Trốn được tiền vé mà hắn thì lúc nào cũng có thể mang cậu theo. Chan Yeol chưa bao giờ hỏi Baek Hyun cậu từ đâu đến hay cậu là ai, bởi vì hắn sợ nếu biết rồi, hắn sẽ phải đem trả cậu lại nơi cậu vốn thuộc về.
Ye Min đứng trước cửa nhà hắn một buổi chiều trời mưa tầm tã, mặc áo đôi hắn tặng và đeo khăn quàng cổ hắn để quên ở nhà cô. Chan Yeol chết sững, hắn lắp bắp nói năng linh tinh, pha sữa nóng giúp cô sưởi ấm. Ye Min vẫn quyến rũ tựa ngày cô rời bỏ hắn, đôi mắt to trong veo thấu suốt tâm hồn hắn.
-         Anh còn yêu em đúng không?
Hắn thoáng dao động nhìn về phía cánh cửa gỗ đóng im ỉm.
-         Ye Min à, anh nhớ em.
Baek Hyun lúc đó chỉ muốn chết đi cho rồi, cậu xả nước ướt nhẹp người, mong ngập úng cánh hoa, héo tàn thân ngọn. Nhưng cậu không nỡ, cậu đã yêu Chan Yeol rất lâu, rất lâu. Không ngại khó khăn tìm mọi cách đến gần bên hắn. Cậu đau khổ nhiều vì hắn, chịu thêm chút nữa cũng có sao đâu. Baek Hyun ngồi thừ hàng tiếng đồng hồ, ngoài kia nghe giọng Chan Yeol thân quen cùng Ye Min đùa giỡn, cậu đắng lòng ôm trái tim loạn nhịp. Cậu không phải con người, thứ duy nhất cậu mang đến cuộc đời hắn chỉ là tình yêu vĩnh viễn chẳng đáng mấy xu.
-         Cô ấy cuối cùng cũng nhận ra anh luôn yêu cô ấy nhiều nhất. – Hắn mỉm cười, chuyển tivi sang kênh chiếu nhạc tình ca lãng mạng.
“Còn em thì sao, em luôn yêu anh nhiều nhất đây này.” – Cậu định gào lên với hắn như vậy song không đủ can đảm. – Ye Min may mắn thật. – Cậu đáp, nhún nhảy tưng tưng trên nệm ghế sofa.
-         Anh không chắc nữa Baek Hyun à, lỡ cô ấy lại bỏ rơi anh? – Hắn nhấc bổng cậu, chăm chú chờ đợi cậu khuyên hắn.
Cậu lảng tránh bước lùi bắt hắn thả cậu xuống, thì thầm vừa đủ bản thân nghe “Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh”. Lòng bàn tay Chan Yeol ướt đẫm, hắn giật mình, lẽ nào cậu đang khóc?
Ye Min như một cơn bão ào đến đánh cắp hắn của cậu đi. Baek Hyun bỗng chốc trở nên thừa thãi và lạc lõng trong chính căn nhà ngày đầu đầy ắp tiếng cười. Khi hắn nhắn tin, cậu chỉ lặng lẽ nằm cạnh hắn, hắn quen tay xoa đầu cậu, ôm quanh vai cậu. Không còn điệp khúc “Đừng đẩy, anh sắp té khỏi giường rồi. Xích sát vào đây, để anh ôm em ngủ.”
-         Chan Yeol, anh đừng hòng lừa dối em qua lại với người thứ ba nào đấy. Hiểu không hiểu không? – Ye Min õng ẹo điệu đà qua điện thoại.
-         Ừ ừ, anh không lừa dối em. Anh yêu em. – Hắn dỗ dành cô bạn gái khó chiều.
Là Baek Hyun níu chặt vạt áo hắn hay trái tim hắn co thắt dữ dội?
Sáng hôm sau hắn nổi hứng rủ cậu đi chơi, thời tiết giao mùa hiếm tìm được ngày nào trời trong xanh thoáng đãng, hắn không muốn bỏ lỡ phí hoài. Ít nhất cũng nên ghi dấu kí ức cho cậu, cho hắn, cho tình yêu mờ nhạt tồn tại không nói nổi thành lời.
Tay Baek Hyun ấm áp, khóe môi thấp thoáng nụ cười không dừng lại được. Cậu nhỏ ngồi sau xe đạp của Chan Yeol, vu vơ hát giai điệu vui tươi hạnh phúc. Họ chụp ảnh bằng điện thoại, tạo dáng thân thiết không kém tình nhân. Hắn và cậu ăn chung một que kem, uống chung một li nước, chia sẻ tai nghe iPod giữa bầu trời ngập lá phong đỏ. Cậu tựa đầu lên vai hắn, phút chốc quên hết Ye Min, khoảng cách xa xôi giữa Chan Yeol Baek Hyun. Quên hết, chỉ nhớ mỗi rằng cậu yêu hắn biết bao.
-         Coi chừng mưa hắt bây giờ. – Hắn bám nhẹ bờ vai cậu, mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu từ đằng sau.
Baek Hyun cứng đơ, những hành động dễ dàng khiến cậu ngộ nhận. Cậu muốn vùng bỏ chạy, muốn hét vào mặt hắn đừng làm cậu ảo tưởng tổn thương. Bản thân cậu thật ra vô cùng yếu đuối, 17 năm qua đã quá đủ rồi.
-         Về nhà thôi, Ye Min làm bánh chờ sẵn. – Giọng nói hắn cắt ngang dòng suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu cậu.
Mưa lạnh, nhưng Baek Hyun còn lạnh hơn mưa.
Cô bạn gái sà vào lòng Chan Yeol hít hà, cô ta có cách riêng thu hút hắn. Hắn nhấc bổng cô đặt lên kệ bếp, nơi mùi bánh nướng lan tỏa thơm phức trong khi cô vòng chặt chân quanh hông hắn. Họ hôn nhau cuồng nhiệt, bỏ mặc cậu sắp ngất xíu nép mình sau cánh cửa. Ye Min nhìn thẳng vào Baek Hyun, cái nhìn sắc nhọn gai người. Và cậu biết là cô ta đã biết, sự tồn tại của cậu, tình yêu của cậu, chỉ là cô ta không nói ra thôi.
Cậu soi bản thân qua chiếc gương lớn, làn da tái xanh, đôi môi nhợt nhạt. Cơ thể cậu run rẩy dữ dội, có nhiều chuyện cậu giấu hắn, những chuyện đau đớn xé nát lòng.
Chan Yeol khẽ đẩy Ye Min, gương mặt hắn tràn ngập sự thất vọng. Mùi quế và bạc hà gay gắt từ cô trôi xuống cổ họng hắn. Hắn nhớ vị ngọt, hương thơm chỉ mình Baek Hyun mới có. Hắn tu sạch chai nước khoáng, hời hợt ôm cô chào tạm biệt. Đột nhiên, hắn cảm thấy bản thân chếnh choáng, cậu không thuộc về nơi này, không thuộc về trái tim hắn.
-         Anh sẽ đổi bất cứ thứ gì để giữ… mùi của em lại đây. – Chan Yeol ngập ngừng, hắn muốn giữ cậu trong tay hắn. Mãi mãi.
Baek Hyun mất dần kiểm soát với bản thân cậu, cậu vắt vẻo trên vai hắn bắt hắn lái xe chở cậu đi ngắm Seoul về đêm. Mái tóc đen chuyển màu, dấu hiệu tàn úa nguy hiểm. Tháng trước, cậu to lên trong năm phút. Tuần trước khoảng nửa tiếng. Bây giờ thì cả ngày chưa chắc đã được. Phút hiếm hoi xuất hiện dưới hình dạng Baek Hyun 1m74, cậu thường xuyên khiến Chan Yeol hoang mang vì thỉnh thoảng cậu mờ nhạt tựa vô hình.
-         Con đã hối hận rồi chứ, sớm nở tối tàn 17 năm cuối cùng chỉ nhận thứ tình cảm không rõ ràng?
-         Con chẳng hề hối hận, con vốn không mong anh ấy yêu con.
-         Con hãy nói lời chia tay với Chan Yeol, kiếp sống hoa nhân rất ngắn ngủi, đừng ôm mối tơ tình sâu đậm làm gì.
Baek Hyun lầm lũi, mái tóc nâu khô cứng, những ngón tay thon dài bắt đầu nhăn nheo. Loại hoa không tên hé nở, cậu vuốt ve chúng, nếu Chan Yeol hiểu ý nghĩa ẩn sâu, chưa chắc thiệt thòi đã đổ dồn bắt riêng mình cậu chịu. Cậu nấu bữa tối thịnh soạn chờ đợi hắn, 17 năm trước lần đầu tiên gặp hắn ở công viên. Hắn 6 tuổi, kiên nhẫn vun xới đất ủ ấm cho loài hoa dại nhỏ bé là cậu. Rồi hắn cứ ngồi đó, không giống bọn trẻ con lần lượt được bố mẹ đón về. Hắn buồn bã, già dặn hơn hẳn tuổi thật “Không ai nấu cơm chờ Yeollie cả, không ai hết.” Kể từ giây phút ấy, cậu tự hứa cậu nhất định phải chăm sóc người con trai này, cả đời chờ đợi anh ta, để anh ta yên tâm rằng sẽ luôn luôn có nơi chốn an toàn bảo vệ anh ta.
Chan Yeol đề nghị hắn với Ye Min tốt nhất chỉ nên duy trì quan hệ bạn bè thân thiết. Hắn ôm Baek Hyun, bật cười nhớ ngày đầu cậu yếu ớt nằm trong cánh hoa gọi tên hắn. Hắn tưởng tất cả là ngẫu nhiên, nào ngờ cậu đều chủ ý sắp đặt, chẳng qua do hắn quá vô tâm thôi.
Chan Yeol dừng xe trước cửa hàng hoa, há hốc nghe người bán hàng giải thích thông điệp loài hoa không tên gửi gắm. Hắn mở cửa phòng hào hứng, nhưng không thấy Baek Hyun. Hắn lục tung giường ngủ, nhà bếp, trấn an bản thân cậu 6cm đang ngủ quên đâu đó. Lọt vào tầm mắt hắn, bức thư đặt dưới lọ hoa nở rực rỡ xinh đẹp.
“Park Chan Yeol, anh đã từng nghe chuyện Nàng Tiên Cá chưa? Ngốc nghếch đánh đổi giọng hát để có đôi chân, cuối cùng tan biến cùng sóng biển bởi đã trót làm người thứ ba câm lặng. Chan Yeol, em cũng là người thứ ba độc ác, tranh giành anh với chị Ye Min, khao khát sánh bước bên anh. Nhưng mà Chan Yeol ơi, em không mạch máu, không nhịp tim, không phải con gái. Em chẳng là gì, để yêu anh, yêu anh. Park Chan Yeol, xin anh đừng quên em được không, thỉnh thoảng hãy mua hoa về cắm và nhớ em chút thôi anh nhé. Chan Yeol, em yêu anh.”
Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay, đáng lẽ hắn nên sớm nói với cậu hắn đã chia tay Ye Min, đã sẵn sàng yêu thương cậu. Lời của người bán hoa văng vẳng, loại hoa hắn thích tên Phải Lòng, vốn dành cho những ai dại dột chen chân vào mối quan hệ đủ đầy. Nó mang thông điệp trách cứ bản thân, tự bảo mình không dấn sâu thêm nữa.
“Và em biết mình đã phải lòng anh
Nhưng vẫn nhủ rằng tất cả chỉ là một cơn say nắng”
Chan Yeol lê từng bước chân xuống công viên, căn nhà vắng lặng lại không còn ai chờ đợi hắn. Hắn vun đất phủ kín luống hoa mà giờ đã biết là hoa “Phải lòng”, thở dài mong Baek Hyun thấu hiểu. Chan Yeol nghĩ đời hắn thế là hết thật rồi, sau khi người yêu nhỏ bốc hơi, hắn như lao vào một hố sâu vô tận. Hắn yêu cậu ấy, rõ ràng là vậy, nhưng lại quá trễ để thổ lộ ra. Cho đến ngày người giao hoa bấm chuông nhà hắn, tặng hắn chậu hoa “Phải lòng” bảo giấu tên người gửi. Và hắn cứ đờ đẫn nhìn ngắm, bật cười chính hắn cư xử điên rồ.
-         Chào mừng em về nhà, Baek Hyun.

END J